Đêm đó, Hoàng đế tổ chức tiệc Quỳnh Lâm trong cung, chúc mừng tân khoa Trạng Nguyên và các Tiến sĩ.
Trong bữa tiệc, các quan viên xuất thân thế gia tránh không khỏi muốn công khai hoặc ngấm ngầm mỉa mai Thái tử, thậm chí có người còn muốn chuốc say Thái, khiến hắn xấu mặt trước mọi người.
Trong suốt quá trình, Lạc Thanh Hàn lạnh mặt với những người cố ý rót rượu cho hắn, hắn không thèm liếc nhìn một cái.
Hắn là Thái tử, chỉ cần hắn không muốn uống thì không ai dám ép hắn uống.
Đám người đó bị dáng vẻ cao quý lạnh lùng của hắn chọc tức, nhưng bọn họ không thể làm gì hắn, cuối cùng chỉ đành hậm hực bỏ đi.
Tuy có người không ưa Thái tử, nhưng cũng có không ít người tán thưởng Thái tử.
Đặc biệt là những quan viên phái hành động, hay những danh sĩ thanh lưu không quan tâm đến xuất thân đều tán thưởng Thái tử.
Tuy nhiên vì một số lý do khách quan nên họ không dám đến gần Thái tử, kẻo bị Hoàng đế nghi ngờ.
Trong trường hợp này, họ chỉ lịch sự nâng ly kính Thái tử, không nói bất kỳ câu dư thừa nào.
Kiểu hành xử này ngược lại có phần giống giao tình giữa quân tử.
Lệ Khinh Ngôn là tân khoa Trạng Nguyên, trở thành tâm điểm của bữa tiệc, rất nhiều người muốn lôi kéo y, y khách sáo với mọi người nhưng không hề lộ ra nghiêng về phía nào.
Nhất thời mọi người không đoán được y đang nghĩ gì.
Tiếng nhạc vang lên, các vũ cơ nhẹ nhàng lướt đến.
Lệ Khinh Ngôn từ xa giơ ly rượu kính Thái tử.
Thái tử nhìn y một cái nhưng không đáp lại, cả người toát ra khí lạnh không ai dám đến gần.
Trong mắt người khác, ai cũng cho rằng Trạng Nguyên muốn làm thân với Thái tử, đáng tiếc Thái tử hoàn toàn không để ý đến, vì vậy Trạng Nguyên bị dội gáo nước lạnh, tự chuốc xấu hổ.
Thậm chí có người còn thầm đoán, nghi ngờ không biết Trạng Nguyên có phải đã đắc tội Thái tử Điện hạ hay không?
Nếu không, Thái tử sẽ không đến mức không cho Trạng Nguyên chút mặt mũi gì.
Tiếng nhạc kết thúc, các vũ cơ lui xuống.
Các tân khoa Tiến sĩ mượn rượu ngâm thơ làm phú, nỗ lực thể hiện tài năng.
Không khí bữa tiệc càng trở nên náo nhiệt.
Trên bàn bày đầy món ngon, không khí tràn ngập mùi thơm của rượu.
Lạc Thanh Hàn không uống một hớp nào.
So với các món ngon do ngự trù dày công chế biến này, hắn càng thích mứt hoa quả Tiêu Hề Hề cho hơn.
Trên đời có đủ loại hương vị, nhưng hắn chỉ muốn vị ngọt mà nàng cho hắn.
Bữa tiệc kéo dài đến muộn.
Khi Thái tử về đến điện Thanh Ca, Tiêu Hề Hề đã ngủ say.
Lạc Thanh Hàn không muốn mùi rượu trên người ảnh hưởng tới Tiêu Hề Hề.
Hắn đi tắm trước, xác định trên người không còn mùi rượu, mới nằm xuống cạnh nàng.
Tiêu Hề Hề vốn đã ngủ say, cảm giác được bên cạnh có người, nàng hé mắt, khi nhìn thấy Thái tử, nàng cảm thấy yên tâm, tự giác chui vào lòng hắn.
Lạc Thanh Hàn ôm nàng, cảm giác trong lòng rất chân thật.
Đêm nay Hoàng đế nghỉ ngơi tại cung Dao Hoa của Huệ phi.
Huệ phi hầu hạ Hoàng đế xong, thấy tâm tình Hoàng đế vui vẻ, liền nhân cơ hội nhắc tới hôn sự của con trai bảo bối.
“Bệ hạ, qua hai tháng nữa, Dạ Thần cũng hai mươi hai rồi. Người ta ở tuổi này đã có mấy đứa con, mà thằng bé cả vương phi cũng không có, ngài xem có phải nên chọn cho thằng bé một mối hôn sự tốt không?”
Hoàng đế bất lực nói “Trước đó trẫm từng chọn mấy mối hôn sự, là nó chê người ta, vậy trẫm phải làm sao? Lẽ nào trẫm phải ép nó thành thân sao?”
Huệ phi vội nói “Khi đó thằng bé còn nhỏ, chưa vội thành thân. Bây giờ thằng bé lớn rồi, nếu không thành thân thì sẽ chậm trễ thật đó. Dạ Thần dù sao cũng là trưởng tử của ngài. Ngài phải để tâm tới hôn sự của thằng bé một chút!”
“Được, trẫm biết rồi.”
Huệ phi lại bổ sung “Thần thiếp không có yêu cầu cao với con dâu, chỉ cần con bé đối tốt với Dạ Thần, sức khỏe tốt, có thể giúp Dạ Thần quản lý hậu viện là được. Đương nhiên, ngoại hình và tính cách không thể quá tệ, gia cảnh nhất định phải tốt, không thể để Dạ Thần ấm ức được, ngài nói phải không?”
Hoàng đế nhức đầu khi nghe bà lải nhải, ông nhắm mắt qua loa ừm một tiếng.
“Được rồi, trẫm buồn ngủ rồi, ngủ đi, có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói.”
……
Hôm sau.
Lạc Thanh Hàn thức dậy trước trời sáng như thường lệ.
Hắn dùng bữa sáng đơn giản rồi ngồi xe ngựa đến điện Nghị Sự.
Gần đây trong triều có rất nhiều người dâng tấu luận tội hắn, trong lòng hắn biết rõ nguyên nhân, cũng đã đoán được nên cũng không quan tâm lắm.
Từ khi Tần Liệt qua đời, trong Nội các chỉ còn lại năm vị đại thần, Hoàng đế tạm thời không có ý định đề bạt người khác vào Nội các.
Khi năm vị đại thần thấy Thái tử đến, đồng loạt hành lễ với hắn.
Lạc Dạ Thần khó chịu trong lòng, nhưng bề ngoài y chỉ có thể cùng người khác hành lễ với Thái tử.
Đây là lợi ích do thân phận Thái tử mang lại, dù y là đại ca, nhưng vì đối phương là Thái tử, y gặp đối phương cũng chỉ đành hành lễ.
Chốc sau Hoàng đế đã đến.
Sau khi hành lễ thì bắt đầu thương nghị chính sự.
Hôm nay vẫn có người dâng tấu luận tội Thái tử, nhưng Các lão biết Hoàng đế không thích nghe chuyện này nên ngầm bỏ qua những tấu chương đó.
Các lão chọn ra vài tấu chương quan trọng cần xử lý gấp, cùng bàn bạc với Hoàng đế, Thái tử và Anh vương.
Sau khi xong việc, Hoàng đế cố tình giữ Thái tử và Anh vương ở lại.
Biết họ có chuyện nhà cần nói, Các lão thức thời lui ra ngoài.
Hoàng đế cầm một quyển tấu chương, bảo Cam Phúc đưa cho Anh vương, đồng thời ra hiệu cho Anh vương tự mình xem.
Lạc Dạ Thần cầm tấu chương mở ra, đọc xong sắc mặt tức thì thay đổi.
Đây là tấu chương do Ngự sử luận tội Anh vương.
Hôm qua, Anh vương cãi nhau với một nữ tử trong tửu lâu, thậm chí còn ra tay, chuyện này rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến.
Có một Ngự sử biết chuyện, cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng hoàng thất nên đã viết tấu chương này, tố cáo Anh vương kiêu ngạo hống hách, làm nhục thân phận vương gia.
Lạc Dạ Thần phản bác “Bộ Sanh Yên chọc tức nhi thần trước, nhi thần tức giận mới cãi với cô ta mấy câu, chuyện này không nghiêm trọng như tấu chương nói đâu!”
Hoàng đế nhàn nhã hỏi “Nhưng trẫm nghe nói, quan hệ giữa con và con gái của Định Viễn Hầu không tốt, trước đây từng có mâu thuẫn, hôm qua không phải vì ân oán lâu ngày mà ra tay sao?”
Lạc Dạ Thần nóng lòng muốn thoát tội nên chỉ có thể nói nhảm.
“Phụ hoàng minh giám, quan hệ giữa nhi thần và Bộ Sanh Yên không tốt mấy, nhưng cũng không quá tệ. Giữa nhi thần và cô ta không có thù oán gì cả. Chắc chắn là những người bên ngoài nói bậy, lan truyền lung tung. Người tuyệt đối đừng tin!”
Hoàng đế quay đầu nhìn Thái tử đứng bên cạnh.
“Nghe nói hôm qua con cũng có mặt tại hiện trường, con nói đi, quan hệ giữa Anh vương và con gái của Định Viễn Hầu thế nào? Có thật là ân oán sâu sắc không?”
Lạc Dạ Thần biết quan hệ giữa mình và Thái tử không tốt, thấy phụ hoàng hỏi Thái tử như vậy, trong lòng Lạc Dạ Thần lạnh buốt.
Thái tử nhất định sẽ nhân cơ hội bôi nhọ y!
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Nhi thần không biết rõ quan hệ giữa Đại hoàng huynh và Bộ cô nương thế nào, nhưng xét tình hình hôm qua thì quan hệ giữa hai người hẳn là khá tốt, cũng không tệ như bên ngoài đồn đãi.”
Lạc Dạ Thần ngẩn người.
Y không ngờ Thái tử lại nói giúp mình!