Lạc Dạ Thần thầm khinh bỉ chính mình, y đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!
Y còn tưởng Thái tử sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nhưng Thái tử lại bày ra phong thái chính trực, so sánh như vậy càng khiến y hẹp hòi nhỏ mọn.
Ánh mắt Lạc Dạ Thần nhìn Thái tử lộ thêm vài phần áy náy.
Hoàng đế “Nếu Thái tử đã nói vậy, nhất định là người bên ngoài nói bậy.”
Lạc Dạ Thần vội gật đầu đồng tình “Đúng đúng, bọn họ chỉ đang nói bậy, quan hệ giữa nhi thần và Bộ Sanh Yên luôn rất tốt, hôm qua chỉ đùa chút thôi, phụ hoàng đừng bận tâm.”
Hoàng đế ẩn ý cười cười “Nếu quan hệ giữa con và con gái của Định Viễn Hầu rất tốt, hay là cưới nàng đi.”
Lạc Dạ Thần:!!!
Lạc Dạ Thần như bị sét đánh, cả người sợ hãi như hồn bay phách lạc, suýt nữa thì thăng thiên.
Y kinh hãi “Không không không! Nhi thần không muốn cưới cô ta!”
Hoàng đế “Tại sao?”
Lạc Dạ Thần không kịp nghĩ, buột miệng nói “Đương nhiên là vì con không thích cô ta!”
Hoàng đế “Nhưng con mới nói, quan hệ giữa con và nàng rất tốt.”
Lạc Dạ Thần sắp khóc “Nhi thần và cô ta có quan hệ tốt, nhưng không có nghĩa nhi thần muốn cưới cô ta!”
Hoàng đế cau mày, có hơi không vui “Vậy con nói xem, con muốn cưới ai?”
Câu hỏi này đến quá đột ngột, Lạc Dạ Thần không trả lời được, tức thì càng gấp gáp hơn.
“Chuyện hôn nhân liên quan đến hạnh phúc cả đời của nhi thần. Nhi thần không muốn quyết định vội vàng như vậy, xin phụ hoàng cho nhi thần chút thời gian suy nghĩ.”
Thật ra vừa rồi Hoàng đế chỉ tiện miệng nói, nhưng nghĩ kỹ lại, ông thấy mối hôn sự này rất tốt.
Bộ gia trung liệt, trong nhà ngoài Định Viễn Hầu, nam nhi khác của Bộ gia đều tử trận sa trường. Giờ đây con cháu Bộ gia ít ỏi, không có nhiều thực quyền trong triều, nhưng địa vị và danh tiếng lại rất cao.
Một gia tộc như vậy rất thích hợp làm thân thích với hoàng gia, Hoàng đế có thể hưởng lợi mà không cần lo lắng sẽ có Tần gia thứ hai.
Trăm lợi không hại!
Giọng Hoàng đế đột nhiên cứng rắn.
“Trước đây trẫm đã cho con rất nhiều cơ hội, lần nào con cũng nói sẽ suy nghĩ, nhưng cuối cùng chẳng có kết quả gì. Hôm nay trẫm cũng nói luôn, trẫm thấy con và con gái của Định Viễn Hầu rất hợp nhau, mối hôn sự này nhất định phải thành! Nếu con không muốn, thì là kháng chỉ, hậu quả con tự mà cân nhắc.”
……
Lúc Lạc Dạ Thần rời khỏi điện Nghị Sự, cả người y vẫn còn ngơ ngác.
Y thật sự không hiểu tại sao phụ hoàng lại đột nhiên muốn y cưới Bộ Sanh Yên?
Thành Thịnh Kinh có nhiều quý nữ danh môn như vậy, sao phụ hoàng lại cứ chọn trúng Bộ Sanh Yên?
Có phải vì y nói có quan hệ tốt với Bộ Sanh Yên?
Nếu là như vậy, vừa rồi y thà bị luận tội còn hơn là nói nhảm!
Nhưng ngàn vàng khó mua được điều biết trước.
Lời đã nói ra thì khó rút lại được.
Lạc Dạ Thần chỉ đành nghĩ cách khác.
Y vội đi tìm Huệ phi, muốn Huệ phi giúp giải quyết rắc rối này.
Khi Huệ phi biết được chuyện này, bà cũng kinh ngạc.
“Đêm qua ta cố ý cầu xin Hoàng thượng giúp con chọn một mối hôn sự tốt, sao ngài ấy lại chọn trúng con gái của Định Viễn Hầu?”
Huệ phi từng gặp Bộ Sanh Yên trong cung, bà không có ấn tượng tốt với nàng, trong mắt bà, tính tình của Bộ Sanh Yên quá ngông cuồng, không giống người hiền thục sẽ yên bề gia thất. Nếu Lạc Dạ Thần cưới Bộ Sanh Yên, sau này chắc chắn sẽ chịu ấm ức.
Huệ phi không cho phép con trai bảo bối của mình chịu ấm ức, bà lập tức chạy đến chỗ Hoàng đế, mong Hoàng đế thay đổi ý định.
Hoàng đế tức giận nói “Không phải đêm qua nàng cầu xin trẫm chọn vương phi cho Anh vương sao? Trẫm suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời nàng rất có lý. Anh vương ngày càng lớn tuổi, hôn sự của nó không thể chậm trễ nữa. Vừa hay nó và con gái của Định Viễn Hầu tuổi tác tương xứng, gia thế và ngoại hình đẹp đôi, trẫm cảm thấy hai đứa nó rất hợp.”
Huệ phi cảm thấy không hợp chút nào, Bộ Sanh Yên không xứng với con trai bảo bối của mình!
Nhưng bà không thể nói thẳng, chỉ đành ấm ức nói.
“Nhưng Anh vương không thích Bộ cô nương.”
Hoàng đế cười lạnh “Trước đó là nó tự nói, quan hệ giữa nó và Bộ cô nương rất tốt. Bây giờ nàng lại nói nó không thích Bộ cô nương, sao hả, hai người đang đùa trẫm sao?”
Huệ phi hoảng sợ vội quỳ xuống “Thần thiếp không có ý đó, thần thiếp chỉ cảm thấy Anh vương không có tình cảm nam nữ với Bộ cô nương.”
Hoàng đế “Chúng nó không có tình cảm nam nữ là chuyện bình thường. Nếu có tình cảm nam nữ trước khi thành thân thì mới là vấn đề lớn.”
Huệ phi không nói nên lời.
Hoàng đế mất kiên nhẫn nói “Bộ cô nương xét về dung mạo hay gia thế đều hơn người. Đến cả Bộ cô nương mà nàng cũng không hài lòng thì nàng còn muốn con trai mình cưới ai? Làm người phải tự biết mình, nồi nào úp vung nấy, đừng có nhìn quá cao!”
Huệ phi bị mắng đỏ mặt, sắc mặt xám xịt bỏ đi.
Trở về cung Dao Hoa, Huệ phi truyền đạt ý của Hoàng đế cho con trai mình.
Lạc Dạ Thần tức giận, nhưng không làm gì được.
Huệ phi bất đắc dĩ nói “Xem ý của Hoàng đế chắc đã quyết định để con cưới Bộ Sanh Yên rồi, con không cưới chẳng khác nào kháng chỉ.”
Lạc Dạ Thần chỉ cần nghĩ tới sau này phải sống với con cọp cái Bộ Sanh Yên cả đời thì như muốn ngạt thở.
Nhưng không thể làm trái ý chỉ của Hoàng đế, dù không muốn đến đâu, y cũng không dám kháng chỉ.
Huệ phi đau lòng không thôi khi thấy bộ dáng không còn thiết sống của con trai.
Bà an ủi “Con đừng buồn quá, dù Hoàng đế bắt con cưới Bộ Sanh Yên, sau này con vẫn có thể nạp thiếp. Nếu con không thích nàng thì tránh xa một chút. Nếu không được nữa thì con đưa nàng vào cung, ta giúp con dạy dỗ nàng.”
Lạc Dạ Thần rất bực bội “Đây không phải vấn đề có nạp thiếp hay không … bỏ đi, con không nói rõ được, con về trước đây.”
Huệ phi nhìn con trai rời đi, trong lòng thấy vô cùng tắc nghẽn.
Bà thật sự không hài lòng với Bộ Sanh Yên, không chỉ vì tính khí của Bộ Sanh Yên quá ngồng cuồng, mà còn vì Bộ gia con cháu ít ỏi, Định Viễn Hầu lại què chân, không có thực quyền trong tay.
Một thân thích như vậy sẽ không giúp ích gì cho tương lai của Anh vương.
Thánh chỉ ban hôn được đưa đến phủ Anh vương và phủ Định Viễn Hầu.
Mối hôn sự này thật sự nằm ngoài dự đoán, rõ ràng sáng nay có người tố cáo Anh vương và Bộ Sanh Yên đánh nhau trước mặt nhiều người, nhưng Hoàng đế lại ban hôn cho hai người.
Thao tác này rất khó hiểu.
Mọi người chỉ có thể thầm cảm thán, lòng vua khó lường mà!
Bộ Sanh Yên sau khi nhận thánh chỉ ban hôn, tức thì bùng nổ.
Nàng quay người chạy ra ngoài.
Định Viễn Hầu hét lớn “Đứng lại!”
Dù ông bị què một chân nhưng vẫn có khí chất oai vệ chinh chiến sa trường.
Chỉ hai chữ mà người hầu xung quanh run rẩy, không dám thở mạnh.