Tiêu Hề Hề đích thân đến hậu viện chọn ra cây hướng dương đẹp nhất, dự định cấy vào chậu hoa tặng Thái hậu vào thọ yến ngày mai.
Lúc này, Thường công công mang một chậu bạch ngọc tới.
“Chậu hoa này là do Thái tử Điện hạ đặc biệt cho thợ chế tạo, nương nương có thể cấy hướng dương vào chậu này, như vậy sẽ làm hướng dương của người càng đẹp hơn.”
Tiêu Hề Hề nhìn chậu bạch ngọc trước mặt, không khỏi giơ tay sờ mép chậu.
Sờ vào nhẵn mịn, kết cấu tinh xảo.
Đây chắc chắn được chạm khắc từ bạch ngọc thượng hạng!
Một khối bạch ngọc thượng hạng thế này chỉ cần một khối nhỏ đã có thể bán được giá cao chứ đừng nói đến một khối lớn như vậy, nói nó vô giá cũng không quá!
Vấn đề là bạch ngọc thượng hạng như vậy lại làm thành chậu hoa, quá xa xỉ rồi!
Tiêu Hề Hề cảm thấy đau xót.
Một khối bạch ngọc thượng hạng lớn như vậy, không biết có thể mua được bao nhiêu thứ ngon!
Bảo Cầm hỏi “Bây giờ chúng ta chuyển hướng dương vào chậu sao?”
Tiêu Hề Hề nhịn đau xót, đáp “Ừm.”
Hạnh Nhi cẩn thận đào hướng dương và đất chuyển vào chậu bạch ngọc, nàng cẩn thận lấp đất, rắc một ít sỏi lên đất trang trí.
Sau khi phối với chậu bạch ngọc, giá trị hướng dương vốn bình thường tăng vọt, bỗng trở nên cao sang đẳng cấp.
Mọi người đều khen hướng dương rất hợp với chậu bạch ngọc.
Thậm chí buổi tối khi Thái tử đến cũng khen với việc kết hợp hướng dương với chậu bạch ngọc.
Tiêu Hề Hề bất chợt nhớ đến điển cố lấy tráp bỏ ngọc.
Nàng rõ ràng tặng hướng dương, nhưng điều làm mọi người nhớ chính là chậu bạch ngọc mà nàng trồng hướng dương.
Đêm đó, Tần hoàng hậu lặng lẽ về cung.
Tuy địa vị của bà hiện giờ khá gượng nhưng dù sao vẫn là Hoàng hậu, sự kiện quan trọng như thọ yến của Thái hậu, bà nhất định phải tham gia.
Sáng sớm hôm sau.
Các phi tần trong cung mặc trang phục lộng lẫy đến điện Tiêu Phòng thỉnh an Hoàng hậu.
Đông cung không có Thái tử phi, nên bốn trắc phi dẫn đầu một nhóm phi tần đến điện Tiêu Phòng thỉnh an.
Hiện giờ mọi người đều biết Tần hoàng hậu và Thái tử không hợp nhau, thấy các phi tần của Thái tử tới, mọi người nổi lên hứng thú muốn xem Tần hoàng hậu sẽ làm khó các phi tần của Thái tử thế nào.
Tần hoàng hậu không để đám người này được như ý.
Bà bình tĩnh nhìn các phi tần của Thái tử thỉnh an, không hề nói lời nào, cũng không có ý định làm khó đối phương.
Chuyện này làm đám người muốn xem kịch hay thất vọng.
Sau khi mọi người đến đủ, Tần hoàng hậu dẫn một nhóm phi tần đến cung Trường Lạc chúc thọ Thái hậu.
Hôm nay Thái hậu ăn mặc tràn đầy tinh thần, nụ cười trên mặt chưa hề tắt, trông bà rạng rỡ vui tươi.
Người đầu tiên chúc thọ là Hoàng đế, tiếp theo là Thái tử và các hoàng tử.
Kế đó đến Hoàng hậu và các phi tần.
Sau đó là các công chúa và các phu nhân trong tông thất.
Tiếp theo là các nữ quyến của ngoại thần.
Những người này đến theo từng đợt.
Cung Trường Lạc suốt buổi sáng không hề dừng lại.
Mãi đến trưa, màn chúc thọ mới dừng lại.
Sau đó là thọ yến.
Đây là điểm nổi bật của ngày hôm nay.
Tiêu Hề Hề đi theo đội ngũ phi tần đến Phượng Thê Viên.
Thọ yến được tổ chức tại Phượng Thê Viên, nơi này cảnh đẹp đất rộng rất thích hợp để tổ chức yến tiệc.
Các phi tần ngồi theo phẩm cấp của mình.
Tiêu Hề Hề là trắc phi của Thái tử, đương nhiên phải ngồi cùng ba trắc phi còn lại.
Bốn người ngồi ở hai bàn.
Tiêu Hề Hề còn chưa kịp nói, Cảnh trắc phi đã nắm tay Lý trắc phi cười hỏi.
“Lý tỷ tỷ, chúng ta đã lâu không trò chuyện, hay là hôm nay chúng ta ngồi chung đi?”
Ký ức của Cảnh trắc phi về tiệc Trung thu năm ngoái vẫn còn in rõ trong đầu, bây giờ nàng không muốn ngồi cùng Tiêu trắc phi nữa.
Bạch trắc phi vừa nhìn đã biết là người đầy mưu mô đạo đức giả, ngồi cùng nàng ta nhất định không thoải mái.
Vì vậy, Cảnh trắc phi chọn Lý trắc phi trông có vẻ dễ đối phó nhất.
Tuy nhiên, Lý trắc phi không muốn ngồi cùng Cảnh trắc phi.
Tuy Lý trắc phi không thường ở cùng Cảnh trắc phi, nhưng thân là phụ nữ, nàng nhạy bén cảm nhận được mùi quen thuộc trên người nàng ta.
Là mùi của kẻ đầy mưu mô.
Loại mùi này có thể ngửi thấy trên người rất nhiều nữ tử trong cung.
Tiêu trắc phi và Bạch trắc phi cũng có mùi tương tự.
Nếu mọi người đều là kẻ mưu mô, sao nàng lại không chọn nữ nhân mưu mô nhất để ngồi cùng?
Lý trắc phi mỉm cười đẩy tay Cảnh trắc phi ra.
“Đa tạ ý tốt của Cảnh muội muội, nhưng ta đã hẹn trước với Tiêu muội muội rồi, hôm nay muốn ngồi cùng muội ấy.”
Nói xong, nàng nắm lấy cánh tay Tiêu trắc phi, dáng vẻ như tỷ muội tình thâm.
Nữ nhân mưu mô nhất Đông cung là ai?
Lý trắc phi không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Tiêu trắc phi!
Nữ nhân này mới là người mưu mô nhất!
Nếu không tại sao nhiều nữ nhân như vậy mà chỉ có nàng ta được Thái tử sủng ái?!
Tiêu Hề Hề ngơ ngác nhìn.
Bọn họ hẹn nhau khi nào?
Sao nàng không biết?
Lý trắc phi vội nháy mắt với nàng, đã là lúc nào rồi, còn giả ngu cái gì, nhanh phối hợp diễn với ta!
Tiêu Hề Hề còn tưởng đối phương đang liếc mắt đưa tình với nàng, tuy nàng không hiểu vì sao đối phương bỗng dưng làm vậy, nhưng theo phép lịch sự, nàng cũng nháy mắt lại với đối phương.
Trong mắt người khác, cảnh tượng này trở thành hai người liếc mắt ra hiệu.
Sắc mặt Cảnh trắc phi trở nên tồi tệ.
Nàng chủ động tìm Lý trắc phi ngồi cùng, nhưng Lý trắc phi chẳng những từ chối mà còn kéo Tiêu trắc phi đến trước mặt nàng đưa mắt nhìn nhau, như cố ý tát vào mặt nàng!
Bạch trắc phi rất kinh ngạc, nàng nhớ Lý trắc phi và Tiêu trắc phi trước nay không hợp nhau, sao bây giờ hai người này lại thân thiết như vậy?
Chẳng lẽ giữa Lý trắc phi và Tiêu trắc phi đã xảy ra chuyện gì mà không ai biết?
Lý trắc phi chú ý phản ứng của hai người đó, thầm khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Tiêu trắc phi.
Không hổ là nữ nhân mưu mô nhất Đông cung, không cần nói gì cũng có thể lừa được mọi người.
Tiêu Hề Hề chú ý đến trái cây trà bánh trên bàn, vội nói “Chúng ta mau vào chỗ đi.”
Lý trắc phi vui vẻ đồng ý.
Hai người ngồi cùng một bàn.
Cảnh trắc phi chỉ đành miễn cưỡng ngồi cùng bàn với Bạch trắc phi.
Bạch trắc phi trông vẫn yếu đuối như vậy, tưởng như một trận gió cũng có thể thổi bay nàng đi.
Nàng thấy sắc mặt Cảnh trắc phi vẫn không vui, cười như có như không nói.
“Không ngờ quan hệ giữa Lý tỷ tỷ và Tiêu muội muội thân thiết đến vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Cảnh trắc phi không muốn người khác xem trò cười, thu lại sắc mặt không vui, trở lại vẻ mặt đoan trang dịu dàng thường ngày.
Nàng quay sang nhìn Lý trắc phi và Tiêu trắc phi đang ngồi bàn bên cạnh, lúc này hai người đang thì thầm gì đó, có vẻ rất hợp nhau.
Cảnh trắc phi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa.
“Quả thật khiến người ta ngưỡng mộ.”