Tiêu Hề Hề vừa ngồi xuống liền bắt đầu ăn uống.
Nàng vừa ăn vừa hỏi.
“Cô có muốn ăn một chút không? Dưa này rất ngọt.”
Lý trắc phi thấy nàng ăn ngon lành, trong miệng điên cuồng tiết nước bọt, nhưng trên mặt vẫn cười giả tạo.
“Không, ta không ăn.”
Nàng quên mất, Tiêu trắc phi là người ăn không mập!
Bỏ đi, nàng có dự cảm lát nữa vẫn sẽ bị ngược.
Dự cảm của nàng quả nhiên là thật.
Lúc thọ yến chính thức bắt đầu, các món thơm ngon bày đầy bàn, Tiêu Hề Hề như lên dây cót, đôi đũa trong tay liên tục gắp thức ăn cho vào miệng với tốc độ cực nhanh.
Lý trắc phi ngơ ngác nhìn.
Trên sân khấu có người đang biểu diễn, từng tràng vỗ tay hò hét vang lên.
Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi vốn định lên sân khấu biểu diễn, nhưng vì lần trước Tiêu trắc phi so sánh bọn họ với đào kép trước mặt Thái tử, làm bọn họ mất hết mặt mũi.
Để tránh bản thân suy bại đến mức tranh giành công việc với đào kép, Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi đã từ chối lời mời của Nhàn phi, không biểu diễn trong thọ yến.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của bọn họ là đúng.
Ngoài những phi tần cấp thấp vốn xuất thân là vũ cơ, thì có vũ cơ và nhạc sư lớn lên trong cung, còn có đào kép nổi tiếng được mời từ ngoài cung.
Nếu Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi lên sân khấu biểu diễn, chắc chắn sẽ lập tức trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.
Suy cho cùng, người ta cũng là vũ cơ đào kép, chỉ có thân phận của bọn họ là khác.
Giống như hạc giữa đàn gà.
Người ta có thể không nói trước mặt, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ cười nhạo bọn họ thiển cận đến mức biểu diễn cùng sân khấu với một nhóm vũ cơ đào kép, vì để thu hút sự chú ý mà không cần mặt mũi.
Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi nhìn các vũ cơ nhảy múa trên sân khấu, nét mặt càng khó coi.
Lúc này bọn họ đã hiểu.
Nhàn phi trước đó từng nói mỗi cung phải diễn một tiết mục, vốn là lời nói dối.
Nhàn phi cố tình đào một cái hố khiến bọn họ mất mặt trong thọ yến của Thái hậu, nhằm làm mất đi ấn tượng của Đông cung trong lòng Thái hậu và người ngoài.
Cũng may hai người bị Tiêu trắc phi khiêu khích mới chợt đổi ý, nếu không sẽ rơi vào âm mưu của Nhàn phi.
Hai người nghĩ đến đây đều không khỏi nhìn về phía Tiêu trắc phi.
Tiêu trắc phi ngồi thẳng sau bàn ăn, bộ váy lộng lẫy càng khiến nàng thêm quyến rũ.
Nàng chuyên tâm xem biểu diễn trên sân khấu, tươi cười thưởng thức, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi.
Đây là hậu cung, một chiến trường không nhìn thấy thuốc súng.
Khắp nơi đều là cạm bẫy, không cẩn thận sẽ rơi vào hố người khác đào, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.
Trong thọ yến, sứ thần các nước dâng quà mừng và chúc phúc Thái hậu.
Phong tục tập quán của mỗi nước khác nhau nên quà tặng và lời chúc phúc cũng đa dạng.
Có người dâng ngọc, có người dâng trâu bò, có người dâng vải vóc, có người dâng voi trắng.
Khi voi trắng khổng lồ được dẫn ra, mọi người đều sửng sốt.
Cả Tiêu Hề Hề đang đắm chìm trong bữa ăn cũng không khỏi ngẩng đầu lên.
Nàng vừa gặm chân gà, vừa quan sát voi trắng uy nghiêm.
Sứ thần đứng cạnh voi chúc phúc Thái hậu, lảm nhảm rất nhiều.
Tiêu Hề Hề không hiểu từ nào.
May là có người gần đó phiên dịch, đại khái là ở đất nước bọn họ, voi tượng trưng cho trường thọ an khang, còn voi trắng là biểu tượng của thiêng liêng thuần khiết, bọn họ dâng voi trắng cho Thái hậu với mong muốn Thái hậu trường thọ an khang.
Lời nói rất hay, Thái hậu đương nhiên rất vui, mỉm cười nhận lễ.
Hoàng đế còn đặt cho voi trắng một cái tên rất bình dị là Trường Sinh.
Tiêu Hề Hề hơi tò mò, con voi lớn như vậy sẽ nuôi ở đâu?
Hoàng cung tuy rộng nhưng môi trường ở đây thật sự không thích hợp cho voi sinh sống.
Voi trắng được dẫn xuống.
Tiếp theo là Thái tử và các hoàng tử dâng quà.
Các loại quà tặng đắt tiền liên tục được dâng đến trước mặt Thái hậu.
Thái hậu quả đúng là Thái hậu, dù có nhìn đến hoa mắt nhưng bà vẫn giữ được dáng vẻ đoan trang uy nghiêm, trên môi luôn nở nụ cười hiền hậu.
Do thời gian có hạn nên quà mừng của các phi tần, công chúa cùng văn võ bá quan đã được tặng trước, sau đó chúng được đóng gói và gửi đến cung Trường Lạc của Thái hậu.
Hướng dương mà Tiêu Hề Hề tặng đương nhiên đã được gửi đến cung Trường Lạc, chắc hẳn đang chất thành đống với những quà mừng khác.
Thọ yến kết thúc, mọi người theo Hoàng đế và Thái hậu đến Sướng Thính Các.
Sướng Thính Các được xây theo kiểu rạp hát, bên trong có chỗ ngồi và sân khấu chuyên dụng.
Thái hậu và Hoàng đế đương nhiên ngồi ở chỗ có tầm nhìn đẹp nhất, Hoàng hậu và Thái tử ngồi hai bên, những người còn lại ngồi theo phẩm cấp.
Tiêu Hề Hề và ba trắc phi được sắp xếp ngồi cạnh Thái tử.
Hôm nay, Lạc Thanh Hàn mặc cẩm bào tay rộng có hoa văn xanh nhạt, cổ áo và cổ tay áo có viền tím, tóc buộc bằng phát quan vàng, thắt lưng đính ngọc, lộ ra bàn tay thon dài đẹp đẽ, cả người tỏa ra một vầng sáng mờ ảo.
Hàng mày lạnh lẽo như tuyết mùa đông, khuôn mặt tuấn tú như trăng tròn đêm lạnh.
Đôi mắt đen sâu thẳm, vẻ mặt lãnh đạm.
Cả người toát lên vẻ lạnh lùng thần thánh, mang theo vẻ đẹp khổ hạnh khiến người ta muốn chà đạp.
Khi hắn nhìn sang, tim Cảnh trắc phi, Bạch trắc phi và Lý trắc phi đập nhanh hơn, cả Tiêu Hề Hề vốn quen nhìn hắn cũng hơi ngẩn người.
Tuy Thái tử luôn lạnh lùng, luôn thích nói mấy lời khiến người ta ngứa răng muốn mắng, nhưng với khuôn mặt này của hắn, Cảnh trắc phi, Bạch trắc phi và Lý trắc phi cảm thấy có thể yêu hắn thêm mấy chục năm!
Con người đôi khi thiển cận như thế.
Chỉ cần nhìn đẹp, dù có phạm sai thì cũng sẽ dễ dàng được tha thứ.
Còn nếu nhìn xấu, đừng nói tha thứ, thậm chí còn không có cơ hội phạm sai.
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề, thản nhiên nói “Tới đây.”
Dưới ánh mắt ghen tị của ba trắc phi, Tiêu Hề Hề chạy tới ngồi xuống cạnh Lạc Thanh Hàn.
Bên cạnh Lạc Thanh Hàn có một chiếc bàn bày đầy trái cây trà bánh và cuốn danh sách chọn kịch.
Hắn cầm cuốn danh sách lên hỏi Tiêu Hề Hề muốn xem gì.
Tiêu Hề Hề không có hứng thú với kịch.
“Thần thiếp không hiểu cái này, Điện hạ cứ chọn vở kịch mà người thích là được.”
Lạc Thanh Hàn thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào trái cây trà bánh trên bàn, hắn liền đẩy trái cây trà bánh đến trước mặt nàng, ra hiệu cho nàng muốn ăn thì có thể tự mình lấy.
Tiêu Hề Hề lập tức cầm một quả sơn trà gọt vỏ nhét vào miệng.
Lạc Thanh Hàn xếp cuốn danh sách lại.
Nhìn vẻ ngoài lãnh đạm của hắn, rõ ràng cũng không có hứng thú với kịch.
Lý do chính mà bọn họ đến Sướng Thính Các là vì Thái hậu thích nghe kịch.
Hôm nay là sinh thần của bà nên đương nhiên ai cũng muốn thỏa mãn sở thích của bà.
Một nhóm người đến đây cùng bà nghe kịch, muốn có một khoảng thời gian vui vẻ.