Vở kịch đầu tiên đương nhiên là vở kinh điển <Vương mẫu mừng thọ>.
Vở kịch này sống động, phù hợp với hoàn cảnh và gần như là vở kịch không thể thiếu trong thọ yến hàng năm của Thái hậu.
Sau khi vở kịch kết thúc, Thái hậu hào phóng ban thưởng rất nhiều thứ.
Hoàng đế và Hoàng hậu đương nhiên cũng ban thưởng không ít.
Các đào kép trên sân khấu lần lượt cảm tạ.
Vở thứ hai là <Hiếu thư>.
Vừa nghe tên đã biết là câu chuyện về mẹ hiền con thảo.
Cả câu chuyện chứa đầy tình cảm vĩ đại, ai nghe cũng cảm động, ai xem cũng bật khóc.
Sau khi vở kịch kết thúc, Hoàng đế ban thưởng, mượn nó để thăng hoa chủ đề, bày tỏ tình cảm mẹ con với Thái hậu, nhấn mạnh hiếu thảo và kính trọng của mình với Thái hậu nhân tiện đề cập đến chuyện lấy chữ hiếu trị quốc.
Một bài luận ngắn khoảng năm trăm từ vừa được xuất bản.
Nhiều người cảm động rơi nước mắt trước lòng hiếu thảo của Hoàng đế, thề sẽ học theo Hoàng đế, truyền thừa đức tính hiếu thảo cao đẹp.
Tiêu Hề Hề nhìn khung cảnh tràn đầy năng lượng tích cực trước mắt, như thể thấy mình đang xem bản tin phát sóng đúng giờ lúc 7 giờ rưỡi.
Trong lòng không khỏi cảm khái.
Đây rốt cuộc là tình cảm mẹ con cảm động trời đất đến nhường nào?!
Sau khi Hoàng đế kết thúc biểu diễn, mọi người lau khô nước mắt, Tây Lăng vương tức thì xuất hiện trên sân khấu.
“Nghe nói Thái hậu rất thích nghe kịch, vừa hay ở quận Tây Lăng có một đoàn kịch rất nổi tiếng, lần này đến Thịnh Kinh, ta đặc biệt đưa họ tới đây, hôm nay mời họ biểu diễn vở cho Thái hậu.”
Tiêu Hề Hề thoáng thấy bóng dáng quen thuộc.
Bóng người mặc trang phục đào kép vụt qua sân khấu.
Tuy chỉ nhìn thoáng nhưng Tiêu Hề Hề lập tức nhận ra —
Người đó chính là Tam sư huynh!
Nàng không biết Tam sư huynh làm sao vào được, nhưng theo hiểu biết của nàng với y, người này thích gây chuyện nhất trong các sư huynh đệ, nơi nào có Tam sư huynh nhất định không yên bình!
Trong một dịp như hôm nay, nếu Tam sư huynh muốn gây chuyện, nhất định sẽ liên can rất rộng, có lẽ cả Thái tử cũng sẽ bị liên lụy.
Tiêu Hề Hề mơ hồ có một dự cảm không lành.
Nàng không còn tâm trạng ăn uống, quay sang nói nhỏ với Thái tử.
“Thần thiếp ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay.”
Lạc Thanh Hàn tưởng nàng đi nhà xí nên không hỏi thêm gì.
Bảo Cầm đứng hầu bên cạnh thấy Tiêu trắc phi đứng dậy lập tức đi theo.
Tấm màn từ từ mở ra, chuông trên sân khấu vang lên.
“Ai da, vạn tuế ơi! Hiện giờ phiên vương Tây Hạ tạo phản, dấy binh xâm chiếm Trung Nguyên. Tướng thủ biên quan liên tiếp mất ba thành.”
Tống vương mặc long bào vàng tươi sửng sốt, lập tức gọi người đến hỏi chi tiết chuyện phiên vương tạo phản.
“Phiên vương xâm phạm biên giới, liên tiếp đoạt ba ải, quân tình khẩn cấp, tại sao ngươi không nói ta biết?”
Lời bài hát to đến mức khiến người ta điếc cả tai.
Hai chữ “phiên vương” đồng âm lọt vào tai mọi người, không khỏi làm người khác liên tưởng.
*Trong vở kịch này phiên vương được xài thế bằng từ 番王, không phải藩王 (phiên vương mang ý nghĩa chư hầu).
Mọi người thắc mắc, không biết Tây Lăng vương cố ý cho đoàn kịch hát vở kịch này là muốn nói lên điều gì?
Hoàng đế ngồi trên cao, nét mặt bình thường, thỉnh thoảng nói vài câu với Thái hậu, như thể không để ý tới tên hề trên sân khấu.
Thường công công nhỏ giọng bẩm báo với Thái tử.
“Điện hạ, Tần Trọng muốn gặp ngài.”
Từ khi Thái tử trở mặt với Tần gia, Tần Trọng chưa từng lộ mặt trước Thái tử, hôm nay đột nhiên tìm tới cửa, khiến Thái tử không khỏi kinh ngạc.
Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu đồng ý.
Hắn muốn xem thử Tần Trọng nắm giữ binh quyền trong tay muốn nói gì với hắn?
Tần Trọng mặc quan phục võ tướng xanh đậm, bội kiếm vốn đeo ở thắt lưng đã bị Triệu Hiền lấy đi trước khi đến gần Thái tử.
Lúc này Triệu Hiền đang cầm hai thanh kiếm đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào Tần Trọng không chớp mắt, rõ là cảnh giác với mọi hành động của đối phương.
Tần Trọng bước tới trước mặt Thái tử chắp tay hành lễ.
“Vi thần bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hỏi “Vở kịch hay trên sân khấu mới bắt đầu, sao khanh không ngồi ở chỗ của mình xem kịch, chạy đến chỗ ta làm gì?”
Ngoại hình của Tần Trọng có phần giống với Tần Liệt, nhưng ông cao hơn, khỏe hơn Tần Liệt, tính tình cũng cứng rắn hơn.
Ông liếc nhìn sân khấu mỉm cười.
“Vở kịch trên sân khấu có hay đến đâu cũng không thú vị bằng chuyện có thật, vi thần đến đây là vì muốn kể cho Thái tử nghe.”
Lạc Thanh Hàn không trả lời.
Tần Trọng không thấy ngượng, nói tiếp “Chuyện này cần giữ bí mật, người ngoài không thể nghe, xin Điện hạ cho người ngoài lui xuống.”
Lạc Thanh Hàn lệnh ba trắc phi đến chỗ khác, nhưng vẫn giữ Thường công công và Triệu Hiền ở lại.
Hắn biết thân thủ của Tần Trọng rất giỏi, đương nhiên sẽ không một mình ở riêng với ông, nhất định phải có người bảo vệ bên cạnh.
Tần Trọng đương nhiên hiểu lo lắng của đối phương, khẽ cười “Điện hạ quả nhiên đã lớn rồi, hành sự cũng trầm tĩnh thành thục hơn, ban đầu ta và huynh trưởng đã nhìn nhầm, nhìn nhầm sói con với chó con.”
Sắc mặt Thường công công thay đổi “Hỗn xược!”
Lạc Thanh Hàn xua tay “Không sao, để ông ta nói tiếp.”
Đến hôm nay, hắn không còn quan tâm cách nhìn của người khác, dù có nghĩ hắn là sói hay chó cũng không ảnh hưởng gì.
Tần Trọng không để ý lời quát mắng của Thường công công, vẫn dùng đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Thái tử.
“Chuyện vi thần muốn kể có liên quan tới Tiên hoàng.”
“Tiên hoàng có mười hai hoàng tử, nhưng chỉ có năm người trưởng thành, Tam hoàng tử là người được Tiên hoàng yêu thương nhất.”
“A, tính ra cũng thật trùng hợp, Thái tử cũng xếp thứ ba này.”
“Tiên hoàng rất thích Tam hoàng tử, từng muốn lập hắn làm Thái tử, nhưng bị văn võ bá quan ngăn cản, vì mẫu thân của Tam hoàng tử là người ngoại tộc.”
“Tam hoàng tử mang trong mình một nửa dòng máu ngoại tộc, nếu kế vị xưng đế, chẳng phải sẽ giao giang sơn Đại Thịnh cho người ngoại tộc hay sao? Đây là chuyện mà các văn võ bá quan và tông thất không muốn nhìn thấy.”
“Dưới áp lực của quần thần và tông thân, Tiên hoàng không còn cách nào khác đành đè nén ý định lập Tam hoàng tử làm Thái tử, thay vào đó phong Tam hoàng tử làm Bình An vương.”
“Vì Tiên hoàng yêu thương, Bình An vương trở thành mục tiêu công kích của mọi người, nhiều người muốn hắn chết, cả huynh đệ ruột thịt cũng muốn mạng của hắn.”
“Có phải cảm thấy số phận của Bình An vương rất giống với ngài không?”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn ông, không quan tâm lời khiêu khích của ông.
Tần Trọng tặc lưỡi, chán ghét phản ứng của Thái tử, nói tiếp.
“Khi Tiên hoàng lâm bệnh sắp chết, vẫn muốn truyền ngôi cho Bình An vương, chuyện này khiến các hoàng tử khác bất mãn.”
“Các hoàng tử hợp lực vây giết Bình An vương, cả Bình An vương phủ chìm trong biển máu, mấy trăm người thiệt mạng, máu chảy từ vết nứt trên cửa tràn ra đường, cảnh tượng đó rất … chậc chậc, vô cùng thảm thương!”
Miệng ông nói vô cùng thảm thương, nhưng nét mặt lại tỏ ra thú vị.
Trên sân khấu, Tống vương nghiêm giọng chất vấn thần tử.
“Dã tâm lang sói, mưu đồ bất chính, nếu không chinh phạt, làm sao bảo vệ biên cương, an định xã tắc!”