Ban đầu Lạc Thanh Hàn định từ từ lên kế hoạch, nhưng chuyện Bảo Cầm bị bắt hôm nay là một tín hiệu nhắc nhở hắn rằng Tần hoàng hậu hiện giờ xem Tiêu trắc phi là cái gai trong mắt.
Dù hôm nay Tiêu Hề Hề may mắn tránh được, sau này Tần hoàng hậu vẫn sẽ tiếp tục giăng bẫy hại chết Tiêu Hề Hề.
Chừng nào Tần hoàng hậu vẫn còn là hoàng hậu, Tiêu Hề Hề vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Dù Lạc Thanh Hàn có phái thêm người đến bảo vệ Tiêu Hề Hề thì cũng chỉ có thể đối phó tạm thời chứ không thể trị tận gốc.
Nếu muốn Tiêu Hề Hề sớm thoát khỏi nguy hiểm, hắn phải ra tay trước.
Lạc Thanh Hàn quyết định bỏ kế hoạch từ từ trước đó.
Hắn cần đẩy nhanh quá trình đoạt quyền.
……
Trong điện Tiêu Phòng.
Tiểu thái giám quỳ trên đất, căng thẳng nói.
“Thuộc hạ đã sai người bắt Bảo Cầm, không ngờ giữa đường Triệu Hiền xuất hiện, hắn ỷ vào thân thủ tốt, cưỡng chế cướp người đi.”
Tần hoàng hậu ngồi trên cao, nét mặt vô cảm, lạnh lùng đến đáng sợ.
Đợi hồi lâu cũng không thấy Hoàng hậu phản ứng, tiểu thái giám thận trọng ngẩng đầu.
Trân Châu nháy mắt với tiểu thái giám.
Tổng quản Thiếu phủ hiểu ý, cúi đầu im lặng lui ra ngoài.
Tần hoàng hậu ngồi trong đại điện vắng vẻ, một lúc sau mới nói “Xem ra Thái tử đã biết rồi.”
Trân Châu cúi đầu không dám nói gì.
Tần hoàng hậu nhắm mắt, xem ra kế hoạch của bọn họ bắt buộc phải tiến hành sớm hơn.
Chỉ là làm vậy sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn.
Thôi vậy.
Lúc này, bọn họ chỉ đành đi một bước tính một bước.
Ở lại đến khuya, Trân Châu hầu hạ Hoàng hậu đi ngủ.
Sau khi xác nhận Hoàng hậu đã ngủ, Trân Châu lặng lẽ rời tẩm điện, về phòng của mình.
Nàng giũ chăn định đi ngủ thì vô tình làm rơi một tờ giấy trong chăn.
Trân Châu nhặt tờ giấy lên.
Phát hiện trên giấy chỉ có một biểu tượng hình tròn.
Đó là gia huy của Thẩm gia.
Trân Châu nhìn thấy gia huy này, dường như gặp phải hoảng sợ cực lớn, sắc mặt thay đổi rõ rệt, các ngón tay hơi run lên.
Nàng vô thức nhìn cửa lớn rồi cửa sổ, thấy các cửa đều đóng kín, trong phòng không có ai khác ngoài nàng.
Trân Châu nhanh chóng bước đến bàn, tháo chụp đèn rồi châm lửa đốt tờ giấy.
Nhìn tờ giấy bị đốt thành tro, tâm trí nàng vẫn dao động dữ dội.
Nàng vốn tưởng cả đời này sẽ không bao giờ thấy gia huy của Thẩm gia nữa, nào ngờ nó đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nàng hoàn toàn không có phòng bị, trong đầu đầy thắc mắc, ai đặt tờ giấy này ở đây?
Trong hoàng cung này còn ai biết nàng có quan hệ với Thẩm gia?
Bất chợt trong đầu nàng hiện lên một hình bóng.
Lẽ nào là Thái tử?
Tuy hắn không phải là người Thẩm gia thật, nhưng vẫn có thể xem là một nửa người Thẩm gia.
Nếu nói chuyện này là do hắn làm, vậy mọi chuyện rõ ràng rồi.
Hắn sai người đặt tờ giấy có gia huy của Thẩm gia ở chỗ nàng, có lẽ là nhắc nhở nàng về giao ước mà nàng từng ký với Thẩm gia.
Năm đó, Thẩm gia đã cứu nàng khỏi tay bọn buôn người, cho nàng đồ ăn thức uống, giúp nàng từ một cô gái gầy gò trở thành một thiếu nữ duyên dáng.
Đại ân đại đức của Thẩm gia, nàng không có gì để báo đáp, bèn tuân theo sắp xếp của gia chủ Thẩm gia, thông qua tuyển chọn vào cung làm cung nữ, nàng từng giao ước với gia chủ Thẩm gia, dù tương lai có xảy ra chuyện gì, nàng nhất định phải đáp ứng một yêu cầu của người Thẩm gia.
Sau khi Trân Châu vào cung, nàng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Thẩm gia.
Mấy năm qua với khả năng làm việc xuất sắc và tính cách trầm tĩnh chu đáo, nàng dần được Tần hoàng hậu tín nhiệm, từ một tiểu cung nữ leo lên vị trí đại cung nữ ở điện Tiêu Phòng.
Nàng biết Thẩm gia bị diệt môn.
Nàng tưởng giao ước mà nàng lập với gia chủ Thẩm gia đã biến mất cùng với sự diệt vong của Thẩm gia.
Nào ngờ lại có người còn nhớ đến giao ước này.
Đêm nay, Trân Châu mất ngủ.
Nàng nằm trên giường, mở to mắt thức đến trời sáng.
Lúc nàng thay quần áo bước ra khỏi phòng, nàng nhìn bầu trời còn tối bên ngoài, ước gì tờ giấy tối qua chưa từng xuất hiện.
Nàng đi về phía tẩm điện, trên đường gặp rất nhiều cung nữ thái giám, bọn họ đều chào hỏi nàng.
Bình thường Trân Châu sẽ mỉm cười đáp lại nhưng hôm nay nàng không thể cười được.
Nàng chăm chỉ nỗ lực mới leo lên được vị trí ngày hôm nay, nàng không muốn bỏ cuộc.
Nàng không muốn phản bội Tần hoàng hậu.
Trong tẩm điện, Tần hoàng hậu đã dậy, một đại cung nữ khác đang hầu hạ bà thay y phục.
Trân Châu bước vào hành lễ với Hoàng hậu, tư thế vô cùng hoàn hảo.
Tần hoàng hậu không chỉ yêu cầu cao với bản thân, mà đối với những người xung quanh cũng vậy, dù là lễ nghi ăn mặc hay cách đối nhân xử thế đều phải tuân thủ nghiêm ngặt các yêu cầu của bà.
Ai không đáp ứng được tiêu chuẩn của bà sẽ không thể nào lọt vào mắt bà.
Trân Châu cầm lược nhẹ nhàng chải mái tóc dài của Tần hoàng hậu.
“Hôm nay, Hoàng hậu nương nương muốn dùng kiểu trâm nào?”
Tần hoàng hậu bình tĩnh nói “Ngươi xem rồi chọn đi.”
Trân Châu biết rõ sở thích của Hoàng hậu, thuần thục giúp bà chải tóc cài trâm.
Dù là trâm cài hay trang điểm đều phù hợp với sở thích của Tần hoàng hậu, cách bày tỏ sự hài lòng của bà là không nói gì.
Muốn nhận được lời khen của Tần hoàng hậu là chuyện không thể nào.
Tần hoàng hậu không phê bình, chính là lời khen lớn nhất.
Trân Châu dìu Tần hoàng hậu đứng dậy đi ra ngoài.
Tần hoàng hậu “Ngươi sai người đưa tin cho Tần phu nhân, nếu bà ấy rảnh thì vào cung nói chuyện với bổn cung.”
“Vâng.”
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.
Đến tối, Trân Châu trở về phòng của mình.
Lần này nàng cẩn thận hơn, trải chăn ra trước, kiểm tra tỉ mỉ, quả nhiên phát hiện một tờ giấy ở giữa chăn.
Tay nàng run rẩy cầm tờ giấy.
Trên tờ giấy chỉ có một dòng ngắn —
Bằng chứng vụng trộm của Hoàng hậu và Tây Lăng vương.
Phía dưới là gia huy của Thẩm gia.
Trân Châu ngã xuống giường.
Nàng hối hận rồi, ban đầu lẽ ra nàng không nên giao ước như vậy với gia chủ Thẩm gia.
Nhưng chuyện đến nước này, nàng biết dù nàng hối hận thì Thái tử cũng sẽ không cho nàng cơ hội hối hận.
Nếu hắn biết nàng có quan hệ với Thẩm gia thì nhất định sẽ có chứng cứ liên quan.
Nếu nàng không thừa nhận giao ước với Thẩm gia, Thái tử có thể sẽ trực tiếp nói chuyện này với Tần hoàng hậu.
Với tính cách trong mắt không chứa nổi một hạt cát của Tần hoàng hậu, đến lúc đó nàng khó thoát cái chết.
Trân Châu không còn lựa chọn nào khác.
Nàng đốt tờ giấy rồi ngồi thẫn thờ trên giường cho đến sáng.
Sắc mặt nàng hôm nay trông tệ hơn.
Tần hoàng hậu vừa thấy nàng liền cau mày hỏi “Có phải ngươi bệnh không?”
Trân Châu cung kính nói “Có lẽ tối qua bị cảm lạnh, chỉ là bệnh vặt, lát nữa uống thuốc sẽ khỏi thôi.”
Tần hoàng hậu không phải kiểu chủ nhân quan tâm đến nô tỳ, có thể hỏi một câu như vậy đã là hiếm thấy, sau đó bà không nói nữa, để Trân Châu chải tóc trang điểm.
Sau khi chỉnh trang ổn thỏa, Tần hoàng hậu ra ngoài, còn Trân Châu ở trong phòng dọn dẹp trâm cài trang sức trên bàn.
Nàng biết Tần hoàng hậu có một ngọc bội hình trăng khuyết.
Đó là tín vật định tình của Tần hoàng hậu và Tây Lăng vương.