Tiêu Hề Hề thường ngủ đến mặt trời đứng bóng mới dậy, nhưng hôm nay trời còn chưa sáng nàng đã dậy rồi.
Lạc Thanh Hàn vừa mới thức, đang thay y phục, thấy nàng bò xuống giường liền hỏi “Nàng đói rồi? Hay muốn đi nhà xí?”
Tiêu Hề Hề ngơ ngác nhìn hắn.
“Ta gặp ác mộng.”
Lạc Thanh Hàn trấn an “Giấc mơ thường trái ngược.”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không đâu, ta không thường gặp ác mộng, một khi gặp ác mộng, rất có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi thay đổi.
Nếu là người khác nói, Lạc Thanh Hàn sẽ không để tâm, nhưng Tiêu Hề Hề thì khác.
Nếu nàng nói sắp có chuyện không hay xảy ra thì thật sự sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Lạc Thanh Hàn cho mọi người lui xuống.
Hắn bước đến bên giường ngồi xuống, nghiêm túc hỏi.
“Là ác mộng gì?”
Tiêu Hề Hề cố nhớ lại, nhưng chỉ có thể nhớ lại một hình ảnh méo mó.
Nàng không thể nhớ nội dung giấc mơ.
Hình ảnh duy nhất mà nàng nhớ là dáng vẻ Thái tử đau khổ rơi lệ.
Nàng từng thấy rất nhiều dáng vẻ của Thái tử, nhưng nàng chưa từng thấy dáng vẻ đau khổ rơi lệ của hắn.
Nhưng vừa nãy nàng lại nhìn thấy trong mơ.
Rốt cuộc là tình cảnh tồi tệ đến mức nào lại có thể khiến Thái tử luôn giỏi nhẫn nhịn phải rơi lệ?
Tiêu Hề Hề thấy rất khó chịu, làm tâm trạng cũng chán chường.
Nàng cúi đầu siết tay áo mình, nhỏ giọng nói “Ta không nhớ, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ không tốt.”
Lạc Thanh Hàn nhận ra tâm trạng của nàng không tốt, bèn giơ tay xoa đầu nàng.
“Đừng lo lắng, chỉ cần nàng an tâm ở trong điện Thanh Ca, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng có thể phái người đến báo cho ta. Sau khi hạ triều, ta sẽ quay lại điện Thanh Ca, hôm nay ta sẽ ở cạnh nàng, không đi đâu hết.”
Tiêu Hề Hề không nói gì, vẫn trùng trùng tâm sự.
Lạc Thanh Hàn quen nhìn nàng không lo không nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ không vui của nàng, không tránh khỏi đau lòng.
“Hay là ta phái người đi xin nghỉ phép với phụ hoàng? Nói là hôm nay ta không khỏe, cần ở Đông cung dưỡng bệnh, dù gì cũng chỉ là buổi triều nhỏ, không đi một lần cũng không ảnh hưởng gì.”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không cần.”
Nếu nàng linh cảm được có chuyện không hay xảy ra, thì chắc chắn sẽ xảy ra.
Dù hôm nay Thái tử không ra ngoài thì vẫn còn ngày mai, ngày kia …
Hắn không thể vì muốn tránh nạn mà suốt đời không ra ngoài được?
Cứ tránh né thế này cũng không có ích gì.
Muốn giải quyết mối nguy thì phải tìm ra nguyên nhân ngọn nguồn, rồi giải quyết tận gốc.
Lạc Thanh Hàn lo lắng nhìn nàng.
“Ta không yên tâm về nàng, lỡ nàng gặp nguy hiểm thì sao?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không phải, người gặp nguy hiểm không phải ta, mà là người.”
Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn thấy nhẹ nhõm.
Vốn hắn tưởng sẽ có chuyện không hay xảy ra với Tiêu Hề Hề nên vô cùng lo lắng.
Nếu là bản thân hắn thì không vấn đề gì.
Hắn không còn là Thái tử đáng thương yếu thế trước kia, hắn hiện giờ đã trưởng thành, có khả năng tự bảo vệ mình.
Ngay cả khi hắn gặp rắc rối cũng có thể giải quyết, không phải chuyện gì lớn.
Lạc Thanh Hàn an ủi nói “Không cần lo, ta có thể tự bảo vệ mình.”
Thường công công đứng ngoài cửa nhắc nhở “Đã đến giờ rồi, Điện hạ, chúng ta nên đi thôi.”
Lạc Thanh Hàn đứng dậy, cúi người hôn lên trán Tiêu Hề Hề.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta về.”
Tiêu Hề Hề ngồi trên giường nhìn hắn đi ra ngoài.
Khi hắn bước tới cửa phòng, nàng chợt gọi lớn.
“Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn dừng bước, quay lại nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa dịu dàng mà chính hắn cũng nhận thấy.
“Còn chuyện gì sao?”
Tiêu Hề Hề nhảy xuống đất, chân trần chạy tới ôm hắn.
“Hôm nay người về sớm một chút được không?”
Ngày thường lúc Lạc Thanh Hàn đi, nàng luôn cuộn tròn trên giường ngủ, hắn chưa từng thấy dáng vẻ dựa dẫm này của nàng.
Trong lòng Lạc Thanh Hàn khá hưởng thụ, nhịn không được cúi đầu hôn môi nàng.
“Ừm, ta hạ triều sẽ về điện Thanh Ca với nàng, còn nàng ngoan ngoãn ở trong điện, không được đi đâu hết.”
Tiêu Hề Hề gật đầu đáp vâng.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn đôi chân trần của nàng, giơ tay bế nàng về giường.
“Hiện giờ vẫn còn sớm, nàng có thể ngủ thêm một lát, ta phải đi rồi.”
Tiêu Hề Hề nhìn hắn ra khỏi phòng.
Cửa đã đóng lại, bóng lưng Thái tử cũng bị che mất, không thể nhìn thấy.
Linh cảm không tốt trong lòng Tiêu Hề Hề càng lúc càng mạnh.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Nàng dứt khoát gọi Bảo Cầm.
“Ta muốn tắm rửa thay đồ.”
Bảo Cầm ngạc nhiên “Sao hôm nay người dậy sớm thế?”
Tiêu Hề Hề không giải thích, chỉ nói nàng không ngủ được, muốn dậy hít thở không khí.
Bảo Cầm nhanh chóng hầu hạ nàng thay y phục.
Tắm rửa xong, Tiêu Hề Hề ăn sáng.
Trong lúc ăn, nàng lại nghĩ về Thái tử.
Chuyện gì có thể khiến Thái tử đau khổ đến mức rơi lệ?
Tiêu Hề Hề không khỏi nghĩ tới Thẩm chiêu nghi.
Thái tử mộng du mấy lần liền đều là vì Thẩm chiêu nghi.
Mỗi lần sau khi mộng du, tâm trạng của hắn rất xấu, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Tiêu Hề Hề thấy người duy nhất có thể khiến Thái tử khóc chỉ có Thẩm chiêu nghi.
Thẩm chiêu nghi đã chết, bà ấy không thể làm gì Thái tử.
Rất có thể có người muốn lợi dụng Thẩm chiêu nghi vạch kế hoạch đối phó Thái tử.
Bữa sáng hôm nay Tiêu Hề Hề ăn rất chậm.
Sau khi ăn xong, Bảo Cầm không khỏi hỏi “Nương nương, bữa sáng hôm nay không ngon sao?”
Tiêu Hề Hề hồi phục tinh thần “Không có, ngon lắm.”
“Vậy sao thấy người ăn … khó chịu như vậy?”
Vừa rồi Bảo Cầm nhìn Tiêu Hề Hề dùng bữa, nét mặt không còn vui vẻ như trước, tâm trí lơ đãng đâu đâu.
Bộ dạng này của nàng làm Bảo Cầm hơi lo.
Tiêu Hề Hề “Vừa nãy ta đang suy nghĩ, không liên quan gì đến món em nấu.”
Bảo Cầm thấy nàng không muốn nói thêm, cũng không tiện hỏi tiếp.
Thanh Tùng chạy nhanh vào.
“Khởi bẩm nương nương, có người từ cung Trường Lạc tới.”
Tiêu Hề Hề kinh ngạc, không hiểu tại sao người của cung Trường Lạc tới đây, nàng nói “Cho vào đi.”
Người đến là một nữ quan.
Nàng cung kính hành lễ “Bái kiến trắc phi nương nương, thần phụng lệnh Thái hậu mời người đến cung Trường Lạc.”
Tiêu Hề Hề không hiểu tại sao Thái hậu lại đột nhiên gọi nàng?
Nàng chỉ gặp Thái hậu vài lần, còn về số lần nói chuyện với bà thì hoàn toàn không có.
Theo lý mà nói, một nhân vật lớn làm chủ hậu cung như Thái hậu không nên có hứng thú với một con tôm nhỏ như nàng.
Tiêu Hề Hề không nhịn được tò mò, thử hỏi.
“Không biết Thái hậu có gì dặn dò?”
Nữ quan khẽ cười “Người đừng lo lắng, Thái hậu chỉ muốn mời người đến trò chuyện thôi.”