Trong khi Tiêu Hề Hề ném bánh và rải cánh hoa xuống lầu thì Lạc Thanh Hàn đang ngồi yên lặng bên bàn ăn cháo trắng.
Nàng cười xong thì quay lại bàn ngồi xuống, vừa cầm bánh ăn vừa nói.
“Chuyện giữa Anh vương và Bộ cô nương giải quyết xong rồi.”
Lạc Thanh Hàn không mấy quan tâm chuyện này, thản nhiên đáp “Ừm”
Tiêu Hề Hề do dự rồi nói “Vừa nãy ta thấy vận khí của Anh vương hơi kỳ lạ, nhìn thì giống như ngài ấy đang có vận đào hoa, nhưng trong vận đào hoa này lại xen lẫn thứ gì đó.”
Lạc Thanh Hàn “Thứ gì?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Nhìn không rõ rốt cuộc là gì, nhưng ta cảm thấy không phải chuyện tốt.”
Lạc Thanh Hàn “Lát nữa ta sẽ sai người truyền lời cho huynh ấy, bảo huynh ấy cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Sau khi hai người ăn sáng xong thì cùng nhau rời khỏi Lưu Quang Các.
Hai người ngồi xe ngựa đến một tiệm cầm đồ tên Từ Ký.
Mặt tiền của tiệm cầm đồ này nhìn khá nhỏ nhưng diện tích bên trong khá rộng.
Hai người vừa bước vào, lập tức có người làm mỉm cười bước tới, niềm nở hỏi.
“Hai vị khách quan muốn cầm đồ hay chuộc đồ? Hay có nhu cầu nào khác?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Ta muốn cầm đồ.”
Người làm “Không biết ngài muốn cầm gì?”
Hầu hết mọi người nghe vậy sẽ lấy ra thứ muốn cầm, rồi đưa cho đối phương xem xét, không thì cũng sẽ mô tả hình dáng và đặc điểm của đồ vật đó.
Nhưng Lạc Thanh Hàn lại nói “Ta muốn cầm gió trong núi, trăng trong nước.”
Người làm sửng sốt một chút, sau đó cười ngượng nói “Khách quan thật biết nói đùa, gió trong núi, trăng trong nước này là vật không thấy được không cầm được, thì làm sao cầm đồ được?”
Lạc Thanh Hàn “Ta nói cầm được là cầm được, ngươi không tin có thể hỏi ông chủ Từ Nhạc Châu của ngươi.”
Vốn người làm tưởng hắn cố tình gây chuyện, nhưng khi nghe đối phương gọi tên chính xác của ông chủ, hiển nhiên không phải là người vô lý gây sự.
Người làm nhìn hắn từ trên xuống dưới, tuy vẻ ngoài hắn bình thường nhưng khí chất không tầm thường, chắc chắn không phải người bình thường.
Trong nghề cầm đồ, điều quan trọng nhất là phải có con mắt tinh tường.
Người làm này làm việc ở tiệm cầm đồ đã lâu, khả năng nhìn đồ ở mức trung bình, khả năng nhìn người cũng học qua loa.
Người làm thấy đối phương lại lịch không tầm thường, khách khí nói.
“Mời hai vị ngồi nghỉ một lát, tôi sẽ quay lại ngay.”
Người làm vén rèm cửa bên rồi bước vào trong.
Người làm vừa đi, Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Từ Nhạc Châu là ai?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh giải thích.
“Hắn từng là tên trộm mộ khét tiếng. Sau khi thành gia lập nghiệp, vì nghĩ cho vợ con nên hắn quyết định rửa tay gác kiếm. Nhưng đồng bọn của hắn lúc đó phát hiện ra một ngôi mộ lớn, muốn kéo hắn làm vụ cuối cùng. Nhưng hắn không muốn, đồng bọn đó đã bắt cóc vợ con hắn, buộc hắn phải làm theo.”
Tiêu Hề Hề chăm chú lắng nghe “Hắn có thỏa hiệp không?”
Lạc Thanh Hàn gật đầu “Vì an toàn của vợ con, hắn buộc phải bằng lòng, theo đồng bọn xuống mộ.”
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Sau đó thì sao?”
Lạc Thanh Hàn “Trong ngôi mộ đó có cơ quan, bọn chúng vô tình chạm vào cơ quan làm mặt đất sụt lún, kinh động người giữ mộ. Con cháu của chủ mộ phát hiện ra những kẻ trộm mộ, lập tức bắt giữ đám người đó, chuẩn bị giải lên quan.”
Theo luật pháp Đại Thịnh, trộm mộ của người khác là trọng tội, một khi bị bắt, nhẹ thì đi đày sung quân, nặng thì chặt đầu.
Tiêu Hề Hề chớp mắt “Mộ đó chắc không phải là mộ phần củaThẩm gia đó chứ?”
Lạc Thanh Hàn gật đầu.
“Ừm, mộ mà bọn chúng trộm quả thật là mộ phần của Thẩm gia. Dù lúc đó Thẩm gia đã suy tàn, nhưng người xưa có câu, yếu trâu còn hơn khỏe bò. Ngoại tổ phụ còn là một người biết làm ăn, có uy tín cao ở địa phương. Chỉ cần một câu nói của ông, những kẻ trộm mộ đó sau khi bị giải lên quan chắc chắn chỉ có con đường chết. Từ Nhạc Châu biết mình trốn không thoát nên đã chủ động giải thích thân phận và lai lịch của mình, đồng thời giao hết tiền tích góp nhiều năm cho Thẩm gia. Hắn chỉ yêu cầu Thẩm gia tha cho hắn.”
Tiêu Hề Hề “Ngoại tổ phụ của ngài đồng ý rồi.”
Nàng dùng câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.
Lạc Thanh Hàn “Ngoại tổ phụ từng nghe qua danh tiếng của hắn, sau nhiều lần dò hỏi và xác minh, ngoại tổ phụ biết hắn nói thật nên quyết định thả hắn. Điều kiện duy nhất là hi vọng hắn ghi nhớ ân tình này của Thẩm gia, sau này Thẩm gia có yêu cầu gì, hắn cũng không được từ chối.”
Tiêu Hề Hề chợt hiểu ra “Thì ra là vậy.”
Lúc này, rèm cửa bên được vén lên, một người đàn ông trung niên cao gầy bước ra.
Ông mặc trường sam xanh đậm, khuôn mặt gầy, da ngăm đen và đôi mắt sáng.
Ông chắp tay hành lễ, thái độ rất khiêm tốn.
“Tại hạ là Từ Nhạc Châu, không biết nên xưng hô với các hạ thế nào?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Ta là con thứ ba trong nhà, cứ gọi ta là Thẩm tam lang.”
Từ Nhạc Châu sai người dâng trà bánh, sau đó sai người đóng cửa tiệm, rồi treo một tấm bảng gỗ ghi đóng cửa ở bên ngoài.
“Những lời Thẩm tam lang nói vừa nãy, ta đã nghe thấy rồi, nếu Thẩm tam lang là hậu nhân của Thẩm lão gia thì chính là ân nhân của Từ mỗ, ân nhân có chuyện gì cứ nói thẳng, tai hạ sẽ cố hết sức báo đáp ân tình của Thẩm gia.”
Lạc Thanh Hàn “Nghe nói ông rất giỏi đào đường hầm.”
Từ Nhạc Châu vừa nghe vậy đã biết ý đồ của đối phương, bất đắc dĩ nói.
“Năm đó cùng người khác trộm mộ, ta chịu trách nhiệm đào hố, đào đường hầm, nhưng từ khi rửa tay gác kiếm, ta đã gần hai mươi năm chưa đào đường hầm, tay nghề đã không còn thạo nữa.”
Lạc Thanh Hàn nhìn vào mắt ông “Chỉ cần ông giúp ta chuyện này, nợ ân tình của ông với Thẩm gia sẽ được xóa sạch.”
Từ Nhạc Châu cau mày, như đang do dự.
Phải rất lâu sau ông mới lên tiếng.
“Ngài muốn đào từ đâu đến đâu?”
Lạc Thanh Hàn “Đào từ ngoài thành đến hoàng cung.”
Sắc mặt Từ Nhạc Châu đột nhiên thay đổi.
Cả Tiêu Hề Hề đang ăn điểm tâm cũng ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Từ Nhạc Châu vội xua tay “Không được, không được! Nền tường hoàng cung rất sâu, đào đường hầm vô cùng khó khăn. Khoảng cách từ hoàng cung ra ngoài thành cũng rất dài. Dựa vào tay nghề không còn thành thạo của ta, dù ta đào đến phế cả tay cũng chưa chắc đào được đường hầm này!”
Thái độ của ông cực kỳ kiên quyết, xem ra thật sự không làm được chuyện này.
Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một lúc rồi quyết định yêu cầu tiếp theo.
“Đào từ ngoài thành vào trong thành thì thế nào?”
Từ Nhạc Châu do dự một chút, nói “Chuyện này có thể thử, nhưng ta không bảo đảm có thể thành công, dù sao nền móng tường thành cũng rất sâu.”
Lạc Thanh Hàn “Mười ngày, đủ không?”
Từ Nhạc Châu cau mày “Thời gian quá gấp, đào không được dài.”
Lạc Thanh Hàn “Chỉ cần có thể vào thành.”
Từ Nhạc Châu gật đầu “Được.”