Nói xong chuyện làm ăn, Lạc Thanh Hàn đứng dậy rời đi với Tiêu Hề Hề.
Từ Nhạc Châu tự mình mở cửa tiễn bọn họ ra ngoài.
Lúc Lạc Thanh Hàn đi ngang qua ông thì dừng bước, bất chợt hỏi.
“Năm đó các người chạm vào cơ quan trong mộ phần của Thẩm gia, là các người vô tình hay là ông cố ý?”
Từ Nhạc Châu hiển nhiên không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi chuyện này, ông sửng sốt một hồi rồi mỉm cười.
“Chuyện đã qua lâu như vậy, Thẩm tam lang cần gì tìm hiểu đến cùng?”
Lạc Thanh Hàn từ phản ứng của ông đã biết được đáp án.
Hai người bước ra khỏi tiệm cầm đồ Từ Ký.
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn tiệm cầm đồ đã đóng cửa, nhịn không được hỏi.
“Lời vừa nãy của người là có ý gì?”
Lạc Thanh Hàn giải thích “Từ Nhạc Châu là người thông minh, năm đó ông ấy bị người khác ép buộc, hẳn là biết rất rõ đám người uy hiếp ông ấy không phải người tốt. Chỉ cần ông ấy thỏa hiệp một lần, sau đó vẫn còn nhiều lần uy hiếp khác, nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi uy hiếp, ông ấy phải tìm cách thoát khỏi đám người đó.”
Tiêu Hề Hề hiểu ra “Cho nên ông ấy cố ý kích hoạt cơ quan, muốn nhân cơ hội đó gi.ết chết những kẻ uy hiếp ông ấy.”
Tiếc là đám người đó không chết mà lại kinh động người giữ mộ, làm tất cả đều bị bắt giữ.
Tiêu Hề Hề “Xem ra Từ Nhạc Châu không phải người tốt gì, người không sợ ông ta bán đứng người sao?”
“Yên tâm, ông ta không dám.”
Lạc Thanh Hàn đã bố trí mật thám xung quanh Từ Nhạc Châu, chỉ cần Từ Nhạc Châu có hành động bất thường, mật thám sẽ lập tức g.iết chết Từ Nhạc Châu.
Cho nên hắn không hề sợ Từ Nhạc Châu phản bội mình.
Tiếp theo, hai người đến Đa Bảo Các, cửa hàng đồ cổ lớn nhất trong thành Thịnh Kinh, ở đây có đủ các loại đồ cổ quý hiếm.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn chọn một món đồ trang trí bạch ngọc trăng tròn hoa thắm, đồng thời mua một đôi ngọc Như Ý.
Lạc Thanh Hàn sai người đóng gói những món đồ này gửi đến phủ Anh vương, xem như là quà cưới cho Anh vương và Bộ Sanh Yên, đồng thời gửi kèm một phong thư.
Trong thư chỉ có một dòng ngắn ngủi —
“Mấy ngày này không nên ra ngoài, cẩn thận một chút.”
Sau khi về nhà, Lạc Dạ Thần nhìn thấy phong thư, cau mày suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu được ý của Thái tử.
Không nên ra ngoài nghĩa là gì?
Lẽ nào Thái tử biết bói toán à?
Lạc Dạ Thần cười giễu một tiếng, cảm thấy Thái tử lo bò trắng răng.
Y định vứt phong thư đi, nhưng rồi chợt nhớ ra gì đó —
Tuy Thái tử không biết bói toán nhưng Tiêu trắc phi bên cạnh lại biết.
Lúc đầu Tiêu trắc phi nói y có vận đào hoa tàn, kết quả y gặp phải Tạ Sơ Tuyết đầy mưu mô.
Có thể nói là dự đoán chính xác!
Muốn không tin cũng không được!
Lạc Dạ Thần nhìn phong thư trong tay, tự hỏi có phải Tiêu trắc phi lại bói được gì đó không?
Với tâm lý thà tin còn hơn không, Lạc Dạ Thần quyết định gần đây an phận một chút, ít ra ngoài hơn để tránh gặp chuyện không hay.
Vừa hay mười ngày nữa là ngày thành thân của y và Bộ Sanh Yên, y phải tận dụng thời gian này để trang trí lại vương phủ.
……
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn dành một ngày dạo chơi trong thành, ăn hết một lượt các tửu lâu có tiếng.
Lúc mặt trời sắp lặn, cả hai đến điểm hẹn, thấy xa phu đã đợi sẵn.
Xa phu chậm rãi đánh xe ra khỏi cổng thành.
Lúc về tới hoàng lăng thì trời đã tối.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn về Tĩnh Tâm Uyển, rửa sạch lớp dịch dung trên mặt.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng có đói không?”
Tiêu Hề Hề sờ bụng “Không sao, không đói lắm.”
“Nàng đi nghỉ một lát, ta sẽ quay lại ngay.”
“Ừm.”
Hôm nay Tiêu Hề Hề dạo chơi trong thành cả ngày, bây giờ rất mệt.
Nàng ngã người xuống ghế sập mềm mại, thỉnh thoảng quạt mát cho mình.
Nàng đang buồn ngủ chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng đàn nhị du dương.
Tiêu Hề Hề nhướng mày, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ thấy Bùi Thiên Hoặc đang ngồi dưới hiên chơi đàn nhị.
Nghe kỹ giai điệu vẫn là “Quan Sơn Nguyệt”.
Cây héo, đêm tối, hoàng lăng, kết hợp với bản nhạc này, còn gì thê lương hơn nữa?
Tiêu Hề Hề đưa tay vỗ vỗ cửa sổ, tức giận nói.
“Huynh đang làm gì đó? Đang yên lành tự nhiên kéo đàn nhị?”
Tiếng đàn nhị ngừng lại.
Bùi Thiên Hoặc quay đầu nhìn nàng, cười nói “Hôm nay không phải sinh nhật muội sao, ta kéo một khúc góp vui.”
Tiêu Hề Hề “Nghe huynh kéo đàn, ta còn tưởng hôm nay không phải ta đón sinh nhật, mà là ngày giỗ của ta.”
Bùi Thiên Hoặc cạn lời “Có ai tự rủa mình như muội không?”
Tiêu Hề Hề tựa vào cửa sổ cười nói “Đàn nhị của huynh, kèn bầu của ta, chúng ta có thể lập một nhóm rồi ra mắt ngay, thậm chí ta còn nghĩ ra một cái tên cho nhóm, gọi là nhóm hai người mai táng!”
Bùi Thiên Hoặc mặc kệ nàng, tiếp tục chơi đàn nhị của mình.
Lần này y đổi nhạc, kéo bài “Lương Chúc”.
Trong thế giời này không có câu chuyện về Lương Chúc, Tiêu Hề Hề khi rảnh thường ngâm nga khúc nhạc này, sau khi Bùi Thiên Hoặc nghe thấy, y dựa vào cảm âm siêu phàm của mình kéo lại bản nhạc này.
Bùi Thiên Hoặc đang đắm chìm chơi đàn nhị thì Lạc Thanh Hàn bưng bát mì bước vào.
Hắn đặt bát mì trước mặt Tiêu Hề Hề.
“Đây là mì trường thọ, đặc biệt nấu cho nàng, ăn nhanh đi.”
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên, lập tức bắt đầu ăn.
Cùng với âm thanh du dương của đàn nhị, Tiêu Hề Hề nhanh chóng ăn hết bát mì.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng hỏi.
“Mì này thế nào?”
Tiêu Hề Hề liế.m môi nói “Cũng được, sợi mì khá dai, có thể thấy kỹ năng nhào bột rất tốt, chỉ là muối nhiều quá nên hơi mặn.”
Lạc Thanh Hàn cau mày “Mặn hả? Biết vậy ta không nên cho thìa muối đó vào.”
Tiêu Hề Hề nghe vậy ngạc nhiên, không tin được hỏi.
“Mì này là do người nấu?”
Lạc Thanh Hàn vẻ mặt không đổi đáp “Ừm.”
Tiêu Hề Hề ôm ngực, khoa trương nói.
“Trời ạ, đường đường là Thái tử Điện hạ lại nấu mì cho ta! Đãi ngộ cao thế này thật sự là trước nay chưa từng có, ta cảm thấy có chết cũng không tiếc nuối!”
Lạc Thanh Hàn không vui “Đừng có mở miệng là chết này chết nọ, không cát tường.”
Lúc này, bản nhạc “Lương Chúc” vào điệp khúc, nam nữ chính hóa thành bướm, sống chết không rời.
Lạc Thanh Hàn nhịn không được liếc nhìn Bùi Thiên hoặc đang chơi đàn nhị ở bên ngoài, hỏi.
“Ngươi đang kéo bản nhạc gì? Tại sao trước giờ ta chưa từng nghe?”
Tiêu Hề Hề nhân cơ hội kể câu chuyện Lương Chúc.
Tiếng đàn nhị dừng lại.
Bùi Thiên Hoặc vốn là người đa sầu đa cảm, lúc này y đang cảm thấy buồn thương cho tình yêu giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Thì nghe thấy sư muội vô tâm của mình nói.
“Ta nói chứ, hai người này thật ngu ngốc!”
“Bướm chỉ sống được bảy ngày, tại sao phải hóa thành bướm để bên nhau?”
“Nếu là ta thì ta sẽ hóa thành ba ba, như vậy cái kết mới viên mãn!”
Bùi Thiên Hoặc “……”
Lạc Thanh Hàn thẫn thờ nói “Lúc nàng hóa thành ba ba thì đừng kéo ta theo.”
———