Theo chỉ thị của Anh vương, trước cửa Lưu Quang Các dán một tờ thông cáo lớn nói rõ chuyện Tạ Sơ Tuyết bị bỏ thuốc là vu cáo, đồng thời nhấn mạnh thức ăn ở Lưu Quang Các rất sạch sẽ, tuyệt đối không có vấn đề gì!
Lưu Quang Các ngày nào cũng có khách đến, phần lớn đều là quan chức.
Sau khi thông cáo được dán lên, không chỉ dân chúng mà cả thế gia quý tộc cũng biết.
Hóa ra chuyện Tạ Sơ Tuyết ngất xỉu ở Lưu Quang Các hôm đó không phải vì nàng bị bỏ thuốc mà do nàng cố ý diễn kịch lừa người khác.
Nói trắng ra là nàng mưu mô, không có lòng tự trọng!
Vì nhiều lý do khác nhau, Tạ Sơ Tuyết trở nên nổi tiếng trong thành Thịnh Kinh, nhiều người khen nàng đẹp như tiên nữ, nhiều văn nhân còn ngâm thơ viết phú cho nàng, khen nàng đến mức chỉ trên trời mới có.
Bây giờ khi mọi người nhắc đến nàng đều sẽ cười đầy ẩn ý.
Đặc biệt là các phu nhân nhàn rỗi thích buôn chuyện, đều lén lút cười nhạo Tạ Sơ Tuyết.
“Xinh đẹp thì thế nào? Phẩm hạnh không đứng đắn, tâm tư xảo quyệt, ai mà dám cưới một cô nương như vậy chứ?”
“Ở trước mặt nhiều người như vậy còn dám vồ tới người Anh vương, chậc chậc, còn tiên nữ gì ở đây? Đừng bôi nhọ các tiên nữ trên trời!”
“Ban đầu ta đã thấy cô nương này làm bộ làm tịch, mà mấy người bên ngoài cứ khen hết lời, cả con trai út của ta cũng bị nàng ta mê hoặc. Ta mới nói một câu không hay thì đứa con trai út lại nổi nóng với ta. Bây giờ bộ mặt thật của nàng ta bị vạch trần, con trai út của ta vẫn không bỏ cuộc, chạy đến Lưu Quang Các hỏi cho rõ ràng. Kết quả là Lưu Quang Các có bằng chứng xác thực, còn có phủ Kinh Triệu cũng giúp làm chứng. Con trai út của ta không tìm được gì để phản bác, cuối cùng chỉ biết chạy về nhà khóc với ta. Nói là sau này không tin nữ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp nữa.”
Nhắc đến chuyện này, mọi người không khỏi bật cười.
……
Sau khi Tạ Sơ Tuyết biết được chuyện này, tức giận ném liền mấy cái ly, đám nha hoàn sợ hãi không dám thở mạnh.
Lúc nàng trút giận xong, một nha hoàn mạnh dạn bước tới khuyên.
“Tiểu thư đừng giận nữa, đợi phong ba qua đi sẽ ổn thôi.”
Tạ Sơ Tuyết mặc kệ lời khuyên của nha hoàn, trực tiếp chạy đi tìm Tây Lăng vương.
Tây Lăng vương gần đây khỏe hơn một chút, có thể xuống giường đi lại, nhưng sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, thân hình gầy gò hơn trước, trông hơi ốm yếu.
Ông đang nghe kịch, thấy Tạ Sơ Tuyết tới thì mỉm cười.
“Con tới đúng lúc lắm, vở kịch vừa mới bắt đầu, ngồi xuống cùng xem đi.”
Tạ Sơ Tuyết ngồi xuống cạnh ông, trầm giọng nói.
“Phụ vương, trước đó không phải người luôn do dự nên hành động lúc nào sao? Con nghĩ mùng mười tháng Sáu là thời điểm thích hợp.”
Tây Lăng vương liếc nàng một cái “Sao lại chọn ngày này?”
“Vì hôm đó là ngày lành, là ngày Anh vương thành thân, hôn lễ của y nhất định sẽ được tổ chức hoành tráng. Đến lúc đó, mọi người sẽ chú ý đến hôn lễ của y, không ai để ý đến chúng ta.”
Tây Lăng vương tính toán thời gian, cảm thấy mùng mười tháng Sáu rất tốt nên hạ quyết định.
“Cứ làm theo lời con nói.”
Tạ Sơ Tuyết cong khóe miệng, cười tươi xinh đẹp.
Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên hủy hoại thanh danh của nàng, làm nàng mất hết mặt mũi.
Nàng sẽ biến hôn lễ của bọn họ thành tang lễ!
……
Vì Thái tử nhắc nhở, gần đây Lạc Dạ Thần không ra ngoài nhiều.
Y cả ngày ở trong phủ bận rộn chuẩn bị hôn lễ.
Mười ngày trôi qua trong chớp mắt.
Hôm nay Lạc Dạ Thần dậy sớm.
Y mặc cẩm bào tay rộng màu đen hoa lệ, cổ áo và cổ tay áo có hoa văn mây cát tường đỏ tươi, eo thắt đai ngọc, đeo dải đai trang trí và ngọc bội đại diện cho thân phận.
Quản gia vương phủ cầm mũ đen trong tay, cẩn thận đội cho Anh vương.
Hai dải đính hạt san hô đỏ rủ xuống hai bên thái dương.
Lạc Dạ Thần vốn đã cao ráo đẹp trai, sau khi ăn mặc thế này trông càng ung dung hoa lệ, mang theo khí chất cao quý bẩm sinh của hoàng gia.
Cao gia là nhà cậu của Lạc Dạ Thần, cũng là những vị khách đầu tiên mang theo lễ vật đến phủ Anh vương chúc mừng.
Sau đó là các thân thích trong tông thất và vài hoàng tử công chúa.
Các thế gia trong kinh, quan viên trong triều lần lượt đến.
Những tiếng vâng dạ nối tiếp nhau.
Lễ vật chúc mừng như nước chảy vào vương phủ.
Số lượng khách ngày càng nhiều, vương phủ càng náo nhiệt hơn.
Tình trạng tương tự cũng đang diễn ra ở phủ Định Viễn Hầu.
Người thân bạn bè của Định Viễn Hầu mang theo lễ vật đến chúc mừng, nói luôn miệng những lời cát tường.
Định Viễn Hầu từ khi thương tật về nhà luôn ủ rũ chán nản, hôm nay lại mỉm cười đến tận mang tai.
Ông chống nạng đi tới đi lui, nhiệt tình chào đón khách.
Vì Định Viễn Hầu xuất thân võ tướng nên đồng liêu có quan hệ thân thiết cũng là võ tướng, ai nấy đều anh dũng, nói to hơn những người khác.
Một nhóm người xúm lại cười nói như muốn lật cả nóc nhà.
Mẫu thân của Bộ Sanh Yên không còn, chỉ còn duy nhất thẩm thẩm đã tái giá.
Bây giờ người chịu trách nhiệm trang điểm chải tóc cho nàng là bá mẫu được kính trọng trong nhà.
Bá mẫu giúp nàng chải tóc, đội mũ phượng vàng đính châu đỏ trên đầu, giữa trán vẽ một đóa mẫu đơn đỏ nhỏ tinh xảo.
Đôi bông tai hồng ngọc hai bên tai khẽ đung đưa tôn lên da mặt trắng nõn của nàng.
Bá mẫu vốn định đánh má hồng cho nàng, nhưng khi thấy gò má nàng ửng hồng, bà chợt mỉm cười.
“Con đủ đẹp rồi, đánh thêm má hồng trông sẽ thô lắm, bây giờ thế này rất đẹp.”
Bộ Sanh Yên cong đôi môi đỏ mọng “Cảm ơn bá mẫu.”
Nàng lấy một đôi vòng tay ngọc bích từ trong hộp trang sức.
Vòng tay này là của hồi môn mà ngoại tổ mẫu đưa cho mẫu thân, sau đó mẫu thân để lại cho nàng.
Bộ Sanh Yên đeo nó lên cổ tay.
Nàng chạm nhẹ vòng ngọc, thầm nghĩ: Mẹ, mẹ ở trên trời có nhìn thấy không? Con sắp thành thân rồi, con sẽ sống thật tốt, người đừng lo lắng.
Trong hoàng cung.
Hoàng đế ngả mình trên ghế sập mềm mại.
Vết thương trên người ông đã đóng vảy nhưng không hiểu sao tinh thần vẫn không tốt, dù ăn gì cũng không có mùi vị.
Huệ phi quỳ xuống bên cạnh, hầu hạ ông uống thuốc.
Hoàng đế hỏi “Hôm nay là ngày đại hôn của Dạ Thần, vốn trẫm phải tham gia, tiếc là sức khỏe không tốt, không thể rời cung.”
Huệ phi nghĩ thầm, còn không phải vậy sao?
Nếu không phải Hoàng đế lâm bệnh, hôm nay lại đến lượt bà chăm bệnh, bà đã rời cung lo liệu hôn sự cho con trai rồi.
Bà nhẹ nhàng khuyên “Bệ hạ đừng quá thất vọng, hôn sự của Anh vương có Lễ bộ lo liệu, nhà cậu của nó cũng giúp đỡ nên sẽ không có vấn đề gì. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là ngài phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, sớm ngày hồi phục, chỉ khi ngài khỏe mạnh thì Anh vương mới yên tâm.”
Hoàng đế thở dài “Không biết sức khỏe của trẫm khi nào mới hồi phục?”
Vừa hay lúc này có Thái y lệnh đến bắt mạch cho ông.
Hoàng đế gọi Thái y lệnh đến, cau mày hỏi.
“Vết thương của trẫm chẳng phải đã gần khỏi rồi sao? Tại sao cơ thể trẫm vẫn yếu như vậy? Các ngươi rốt cuộc có nghiêm túc chữa cho trẫm không?”