Giúp Bộ Sanh Yên bôi thuốc xong, Tiêu Hề Hề rửa tay, chuẩn bị rời doanh trướng.
Lạc Dạ Thần đột nhiên gọi nàng lại, giọng nghe như bị bóp nghẹt.
“Ban đầu cô nhắc ta phải cẩn thận, ít ra ngoài, có phải vì cô bói ra được mẫu phi của ta sẽ xảy ra chuyện không?”
Tiêu Hề Hề dừng bước, bất lực nói.
“Ta chỉ có thể bói được xung quanh ngài sẽ có chuyện không hay xảy ra, còn cụ thể là chuyện gì thì ta không bói ra được.”
Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là người phàm, năng lực có hạn nên không thể bói chính xác.
Lạc Dạ Thần “Nếu ban đầu ta nghe theo lời khuyên của cô, không rời khỏi vương phủ, có phải mẫu phi của ta sẽ không chết?”
Tiêu Hề Hề “Cái chết của Huệ phi không liên quan đến ngài, dù ngài không vào cung, Tây Lăng vương và Tần Trọng cũng sẽ không từ bỏ kế hoạch bức vua thoái vị, suy cho cùng đều là vì sự ích kỷ của bọn họ mới có nhiều người chết như vậy, bọn họ mới là người có lỗi, ngài không cần phải tự trách mình.”
Hai tay Lạc Dạ Thần nắm chặt, trong mắt đầy hận thù.
Y nghiến răng hỏi “Trận này, Thái tử có thể thắng không?”
Tiêu Hề Hề nắm chặt tay, chắc chắn nói.
“Đương nhiên có thể thắng, Thái tử làm việc chính nghĩa, trời cao phù hộ.”
……
Thái tử đích thân dẫn đầu ba mươi ngàn binh mã công thành Thịnh Kinh từ cổng Minh Đức.
Dân chúng trong thành hoảng hốt mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Có trinh sát vừa chạy vừa hét lớn trước đội quân.
“Tây Lăng vương và Tần Trọng mưu đồ soán vị, thiên tử lâm vào nguy hiểm, Thái tử dẫn quân cứu giá, người không liên quan nhanh chóng rút lui!”
Quân đội phía sau theo sát hét lên.
“Giết gian thần, cứu thiên tử!”
Những tiếng hét đồng đều vang vọng khắp trời.
Bấy giờ dân chúng mới biết Tây Lăng vương và Tần Trọng tạo phản, dân chúng còn thấy Thái tử dẫn quân có kỷ cương tốt, không nhân cơ hội chiếm đoạt tài sản của dân nên dân chúng mới yên tâm phần nào.
Vài dân chúng bạo gan còn tham gia hò hét cổ vũ.
“Thái tử Điện hạ cố lên nha!”
Vừa hét xong thì bị người nhà dùng sức kéo vào.
Khi phủ doãn Mai Quảng Đào của phủ Kinh Triệu nhận được tin Thái tử dẫn quân công thành, y sợ đến nỗi chân tóc lại lùi thêm một chút.
Y ôm mái tóc lởm chởm của mình, đau khổ hét lên.
“Tên nào tên nấy, không thể an phận được sao? Phải bắt ta rụng hết tóc mới chịu sao?!”
Y vội nhảy xuống giường mặc quan phục, mau chóng triệu tập một ngàn quan binh trong phủ chạy thẳng đến hoàng cung.
Khi đội quân của Thái tử gần đến hoàng cung thì bị một nhóm người chặn lại.
Nhóm người này chia thành hai phe, một phe đại diện cho thế gia quý tộc, một phe là quan viên triều đình.
Người có thân phận cao nhất trong số đó là năm đại thần Nội các.
Bọn họ chủ động bước ra khỏi đám đông, muốn được gặp Thái tử Điện hạ.
Giang Viễn Sơn cân nhắc thân phận của đối phương, cũng không làm khó, chỉ bảo đối phương đợi, sau đó xoay đầu ngựa báo đi bẩm báo với Thái tử.
Sau một lúc.
Thái tử cưỡi ngựa chậm rãi từ trong đội quân đi tới.
Năm Các lão hành lễ với hắn.
“Bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn ngồi trên ngựa, đại khái đoán được mục đích của đám người này, bình tĩnh nói.
“Các người cố ý dẫn người chặn đường ta, vì nghi ngờ ta bịa đặt chuyện cung biến, mục đích là lấy cớ dẫn quân tấn công hoàng cung, mưu đồ soán vị, đúng không?”
Các lão không ngờ Thái tử nói thẳng như vậy, không khỏi ngượng ngùng.
Lạc Thanh Hàn lười tranh luận với bọn họ, trực tiếp lấy binh phù ra lắc lắc.
“Nhìn xem đây là gì?”
Mọi người nhìn kỹ thì phát hiện đó là binh phù, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Một vị Các lão không có tính kiên nhẫn hỏi.
“Binh phù này của Điện hạ từ đâu mà có?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.
“Đây là binh phù của phụ hoàng. Phụ hoàng lâm vào nguy hiểm, không thể trốn thoát nên chỉ có thể giao binh phù này cho Anh vương, Anh vương thoát khỏi hoàng cung rồi giao cho ta. Cũng vì vậy mà ta mới biết trong cung có người đang mưu đồ soán vị. Nếu các người vẫn không tin thì ta có nhân chứng.”
Cam Phúc bị đẩy ra ngoài.
Cam Phúc vô cảm nói “Thái tử Điện hạ nói đều là thật, Tây Lăng vương và Tần Trọng tạo phản rồi.”
Hầu như các đại thần trong triều đều biết Cam Phúc, người này là đại thái giám đắc lực bên cạnh Hoàng đế.
Vì có Cam Phúc đứng ra làm chứng nên cung biến chắc chắn là thật.
Việc cứu giá không thể chậm trễ.
Các đại thần không dám ngăn cản nữa, lần lượt lui sang hai bên nhường đường.
Trong đó có vài võ tướng dứt khoát gia nhập đội quân của Thái tử, muốn cùng Thái tử vào cung giết địch cứu giá.
Còn bên phe đại diện của các thế gia quý tộc, bọn họ không chịu nhường đường, vẫn muốn ngăn cản.
Nhưng Thái tử không muốn lãng phí thời gian nhiều lời với bọn họ, trực tiếp ra lệnh.
“Người nào cản trở cứu giá, xem như là đồng bọn của phản tặc, giết không tha!”
Ba mươi ngàn binh mã tiếp tục xông lên phía trước.
Thấy những vó sắt lao về phía mình, mấy đại diện các thế gia quý tộc sợ hãi tái mặt, gần như bò sang bên đường để trốn.
Ba mươi ngàn quân đụng độ trực diện với phản quân trước cổng hoàng cung.
Đợt chiến thứ hai bắt đầu!
Khi Mai Quang Đào dẫn một ngàn quan binh chạy tới gần hoàng cung, thấy đội quân của Thái tử và phản quân đang giao tranh quyết liệt, phát hiện bản thân không xen vào được.
Y do dự một hồi, quyết định đổi hướng xông tới Tần phủ.
Hiện giờ Tần Trọng tạo phản, cả Tần gia đều là đồng phạm, đáng lý phải bị bắt.
Nhưng khi bọn họ chạy vội đến Tần phủ thì thấy toàn bộ Tần phủ đã bị người của Hình bộ bao vây.
Trong tay người nào cũng cầm đuốc canh giữ, trông rất dữ tợn.
Người dẫn đầu không ai khác chính là Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân.
Đổng Minh Xuân khá bất ngờ khi thấy Mai Quảng Đào tới.
“Sao Mai phủ doãn lại ở đây?”
Mai Quảng Đào nhìn chằm chằm Đổng Minh Xuân “Phải là ta hỏi ngài mới đúng chứ?”
Đổng Minh Xuân cười nói “Ta phụng lệnh Thái tử Điện hạ đến đây vây bắt gia quyến của phản quân.”
Mai Quảng Đào lúc này mới biết Thái tử đã sắp xếp xong, y lại đến muộn một bước.
Nếu sớm biết không có chuyện gì cần mình, y đã không bò dậy tăng ca!
Nửa đêm nằm ở nhà ngủ không thích sao?!
“Nếu không có chuyện của ta thì chúng ta về trước đây.”
Mai Quảng Đào đang định quay người đi.
Đổng Minh Xuân nhanh chóng ngăn lại, mỉm cười đề nghị.
“Nếu Mai phủ doãn rảnh thì chi bằng đến bao vây Phùng gia đi, tối nay Phùng gia phái người ám sát Thái tử, bây giờ Thái tử đang bận, không có thời gian xử lý bọn họ nên chỉ đành nhờ Mai phủ doãn giúp đỡ.”
Rõ ràng là không có chuyện mà cứ tìm chuyện cho mình, đây là ép y phải tăng ca!
Mai Quảng Đào oán hận nhìn đỉnh đầu Đổng Minh Xuân, cười khẩy hỏi.
“Tóc của Đổng thượng thư dày thật đấy.”
Đổng Minh Xuân cười nói “Ta có một bí quyết giúp mọc tóc, sau này ta sẽ gửi cho Mai phủ doãn.”
Mai Quảng Đào đột nhiên nở nụ cười thân thiện “Ây da, có đồ tốt vậy phải nói sớm chứ, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ bắt hết người của Phùng gia!”
Y vỗ nhẹ vào con ngựa bên dưới, hét lên với quan binh phía sau.
“Đi, đến Phùng phủ!”