Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 620

Tin tức đội quân của Thái tử công thành, đang giao tranh với phản quân bên ngoài cổng cung truyền đến tai Tây Lăng vương, Tần Trọng và U vương.

Ba người đều sốc khi biết tin này.

Bọn họ biết không giấu được chuyện cung biến, nhưng không ngờ Thái tử lại phát hiện sớm đến vậy.

Chuyện khó tin hơn là Thái tử chỉ trong một thời gian ngắn đã tập hợp được ba mươi ngàn binh mã.

Tần Trọng hỏi “Ba mươi ngàn binh mã của Thái tử ở đâu ra?”

“Thuộc hạ không biết.”

Tần Trọng tức giận giơ chân đá thuộc hạ của mình ra ngoài.

Ông giống như sư tử hung bạo, cả người đầy mùi máu tanh, đi đi lại lại trong phòng, bực bội gầm gừ.

“Sớm biết như vậy, ban đầu nên giết luôn Thái tử!”

Ông quay lại trách mắng Tây Lăng vương.

“Ban đầu là các ngươi nói, không cần sợ Thái tử, chỉ cần cắt đứt quan hệ phụ tử giữa hắn và Hoàng đế, đuổi hắn ra khỏi cung thì không phải sợ gì nữa. Bây giờ nhìn xem, hắn dẫn theo ba mươi ngàn binh mã đánh đến cổng cung rồi, ngươi còn dám nói hắn không đáng sợ?!”

Tây Lăng vương cau mày, không nói gì.

Tạ Sơ Tuyết không thể nói được gì thay phụ vương.

“Ban đầu người nói không cần giết Thái tử là Phương Vô Tửu, từng nói đánh chiến thuật tâm lý là quan trọng nhất, đối phó với người như Thái tử, chỉ cần đánh vào nội tâm của hắn thì hắn sẽ hoàn toàn mất tinh thần.”

Bọn họ thực hiện kế hoạch do Phương Vô Tửu đưa ra, thực tế chứng minh Thái tử đã bị đánh bại, hắn rối bời hỗn loạn, tưởng mình không phải con ruột của Hoàng đế, cãi nhau với Hoàng đế, thậm chí còn bị đuổi khỏi cung, giam ở hoàng lăng.

Diễn biến này hoàn toàn phù hợp với dự đoán của Phương Vô Tửu.

Cho nên bọn họ đều tưởng kế hoạch thành công, Thái tử đã trở thành con cờ bỏ đi, không cần quá đề phòng.

Không ngờ cuối cùng lại lật thuyền.

Tần Trọng đỏ mắt tức giận nói “Các ngươi là đồ ngu sao? Phương Vô Tửu nói gì, các ngươi cũng làm theo? Lỡ như Phương Vô Tửu là người của Thái tử thì sao?”

Tây Lăng vương nghiêm giọng nói “Chuyện này không có chứng cứ thì tốt nhất đừng nói bậy.”

Tạ Sơ Tuyết cảm thấy Tần Trọng nói có lý.

Thật ra nàng luôn nghi ngờ lai lịch của Phương Vô Tửu.

Nàng không tin Phương Vô Tửu lại vô duyên vô cớ giúp Tây Lăng vương, người này nhất định có ý đồ khác.

Tần Trọng cười lạnh “Theo ta thấy, Phương Vô Tửu là tai mắt mà Thái tử sắp đặt, cố ý dụ các ngươi làm theo lời hắn, khiến các ngươi lầm tưởng Thái tử bị phế, trên thực tế họn họ đang bắt tay diễn kịch, chúng ta đều bị hắn lừa rồi!”

Ông càng nói càng giận, sát khí trên người càng mạnh.

“Phương Vô Tửu đâu? Gọi hắn cút ra đây, ông đây phải giết gian tế!”

Tây Lăng vương “Ngươi bình tĩnh một chút, bây giờ không phải là lúc nội bộ tranh cãi, chuyện cấp bách trước mắt là phải diệt ba mươi ngàn quân ngoài cung.”

Tần Trọng “Chuyện đánh trận cứ giao cho ta, nhưng Phương Vô Tửu nhất định phải chết, người này là tai họa, giữ lại chỉ gây phiền phức!”

Tây Lăng vương biết Tần Trọng tính tình hung bạo, đối phó với người như vậy chỉ nên thuận theo.

Bây giờ là lúc cần dùng Tần trọng, Tây Lăng vương muốn xoa dịu Tần Trọng, đành nói.

“Phương Vô Tửu chỉ là chuyện nhỏ, ta luôn phái người để mắt tới hắn, nếu ngươi nhất quyết muốn hắn chết, ta sai người trừ khử hắn.”

Cơn giận trong lòng Tần Trọng dịu đi một chút.

“Chuyện tìm Hoàng đế giao cho các ngươi, ta đi xử lý tên Thái tử kia.”

Tây Lăng vương đưa chiếu chỉ phế Thái tử cho Tần Trọng.

“Cầm lấy cái này, có thể sẽ có ích.”

Hiện giờ tin tức cung biến đã lan rộng, rất nhiều quân tiếp viện sắp tới, Thái tử có binh phù trong tay, tất cả quân tiếp viện đều nghe theo lệnh của hắn, thời gian càng kéo dài sẽ càng bất lợi cho phản quân.

Chuyện này cần phải nhanh chóng giải quyết.

Cách duy nhất để bọn họ lật ngược ván cờ là giết Thái tử.

Như vậy kẻ địch như rắn mất đầu, chắc chắn sẽ bị đánh bại.

Mà bọn họ có thể bắt Hoàng đế làm con tin ra lệnh cho các chư hầu.

Dù làm như vậy sẽ để lại nhiều rắc rối nhưng đó chính là đường lui duy nhất của bọn họ lúc này.

Tần Trọng đích thân lên tường thành, tuyên bố chiếu chỉ phế Thái tử, giọng uy lực truyền đến tai mọi người có mặt.

“Đây là chiếu chỉ phế Thái tử do chính Hoàng đế viết, Thái tử đã bị phế, Lạc Thanh Hàn không còn là Thái tử, các ngươi đừng bị hắn lừa!”

Ông vừa dứt lời, một mũi tên sắc bén từ phía dưới bắn tới!

Sắc mặt Tần Trọng thay đổi, nghiêng người né tránh.

Ông né được mũi tên, nhưng chiếu chỉ phế Thái tử trong tay không tránh được, chiếu chỉ bị mũi tên bắn trúng, thủng một lỗ lớn.

Tần Trọng tức giận nhìn về phía mũi tên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhìn lên của Thái tử.

Lạc Thanh Hàn huy động nội lực, truyền giọng khắp tường thành.

“Phế Thái tử không những phải có chiếu chỉ do chính Hoàng đế viết, còn cần phải được đại thần Nội các cùng bàn bạc rồi đóng dấu mới có hiệu lực, không biết chiếu chỉ trong tay ngươi có dấu ấn của Nội các không?”

Tần Trọng lảng tránh chuyện quan trọng, nói “Chiếu chỉ này không chỉ do Hoàng đế viết, còn có ấn ngọc tỉ của Hoàng đế, ngươi đừng hòng phủ nhận! Ngươi bị phế bỏ tước vị nên trong lòng nảy sinh bất mãn, lấy cớ cứu giá dẫn quân xông vào hoàng cung, mục đích thật sự của ngươi là mưu đồ soán vị! Ngươi nói bọn ta là loạn thần tặc tử, ta thấy ngươi mới là loạn thần tặc tử!”

Cam Phúc chém chết phản quân trước mặt, hét lên tường thành.

“Con mẹ ngươi! Chiếu chỉ đó là giả, Hoàng thượng chưa từng có ý phế Thái tử, ngươi đừng hòng bày trò ly gián!”

Tần Trọng vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt liền thay đổi.

Đây không phải là đại thái giám bên cạnh Hoàng đế sao?

Không phải hắn ở trong cung sao? Sao lại chạy đến trận doanh của Thái tử?

Lẽ nào Hoàng đế đã phát hiện âm mưu của bọn họ, cấu kết từ trước với Thái tử, cố tình giăng bẫy dụ bọn họ vào?

Sắc mặt Tần Trọng ngày càng u ám.

Ông không nói nhiều, ném chiếu chỉ phế Thái tử sang một bên, giật lấy cung tên từ cung thủ bên cạnh.

Ông lắp tên giương cung, nhắm mũi tên vào người Thái tử.

Tuy nhiên, Lạc Thanh Hàn không né.

Mũi tên bay ra khỏi cung, một tiếng vút cắt xuyên bầu trời.

Thấy mũi tên sắp đâm vào ngực Lạc Thanh Hàn, Tần Trọng nhếch môi, lộ ra nụ cười đắc ý.

Nít ranh, cho ngươi thấy kỹ thuật bắn cung chinh chiến sa trường nhiều năm của ông đây lợi hại thế nào!

Nhưng kế đó.

Nụ cười của ông đông cứng trên khuôn mặt.

Vì ông thấy mũi tên đột nhiên bị một lực vô hình chỉ cách Lạc Thanh Hàn một tấc làm chệch hướng!

Như thể có một rào cản vô hình bảo vệ trước mặt Thái tử.

Sau khi mũi tên bị chệch hướng, nó bay đi nơi khác.

Thái tử vẫn vững vàng cưỡi ngựa, không mất một sợi tóc nào.

Những người xung quanh nhìn cảnh tượng này, như thấy điều thần kỳ, hét lên đầy phấn khích.

“Thái tử nhận thiên mệnh trở về, thần phật phù hộ, đao thương bất nhập, tà ác khó xâm!”
Bình Luận (0)
Comment