Lúc đầu, Tây Lăng vương giữ mật thư là để chừa đường lui cho mình, nếu Lục hoàng tử đoạt quyền thất bại, ông có thể dựa vào mật thư đó giải trừ nghi ngờ cho mình, đổ hết trách nhiệm cho Lục hoàng tử.
Sau đó, Lục hoàng tử thuận lợi đăng cơ xưng đế, bắt đầu bức hại những công thần giúp mình năm đó, Tây Lăng vương không muốn ngồi yên chờ chết nên bắt đầu lên kế hoạch mưu phản.
Ông và Tần Trọng phát động cung biến, ép Hoàng đế nhường ngôi cho Nhị hoàng tử.
Nhưng trong lòng Tây Lăng vương biết rõ.
Với lòng tham hoàng vị của Hoàng đế, ông ta không thể nào dễ dàng từ bỏ ngai vàng.
Vì vậy, Tây Lăng vương cũng đã âm thầm chuẩn bị phương án dự phòng.
Nếu Hoàng đế nhất quyết không chịu nhường ngôi, vậy thì trực tiếp giết ông ta.
Sau đó, Tây Lăng vương công khai bức mật thư do Tiên hoàng viết cho Xương quốc công, để mọi người biết Hoàng đế là súc sinh vì tranh đoạt hoàng vị mà có thể nhẫn tâm đầu độc cha ruột của mình.
Mà bọn họ giết Hoàng đế chỉ là đang thay trời hành đạo.
Như vậy, bọn họ chiếm được nền tảng đạo đức, cả khi văn võ bá quan không phục, bọn họ vẫn có thể tìm lý do chống trả.
Tiếc là.
Cung biến thất bại.
Thái tử dẫn quân đánh vào hoàng cung, Tây Lăng vương phải vội vàng bỏ chạy giữ mạng.
Nghĩ tới đây, Tây Lăng vương lại thấy buồn bực.
Ông mưu tính nhiều năm, chiến thắng đã gần ngay trước mắt, nhưng cuối cùng lại thất bại.
Bây giờ Tần Trọng chết, binh quyền bị Hoàng đế thu hồi, cả tai mắt do ông sắp xếp trong cung cũng bị quét sạch.
Mưu tính nhiều năm hoàn toàn thất bại!
……
Trong điện Tiêu Phòng.
Tần hoàng hậu nhìn Thái tử trước mặt, nhỏ giọng nói.
“Chỉ cần ngươi công bố mật thư này, thiên hạ sẽ biết tội ác giết vua cha đoạt ngôi của Hoàng đế, đến lúc đó, ngươi có thể lấy cớ này phế Hoàng đế, sau đó ngươi kế thừa hoàng vị.”
Lạc Thanh Hàn cầm mật thư trong tay, mở ra đọc từ đầu đến cuối.
“Đây không phải nét chữ của Tiên hoàng.”
Tần hoàng hậu “Khi đó Tiên hoàng bệnh liệt giường, nên chắc chắn không thể viết thư. Mật thư này là người khác viết thay. Tuy không phải tự tay Tiên hoàng viết, nhưng trên đó có ấn riêng của Tiên hoàng, đủ để chứng minh tính xác thực của nó.”
Lạc Thanh Hàn nhìn mật thư trong tay, trầm mặc như đang cân nhắc.
Tần hoàng hậu “Một hoàng vị đổi một mạng người, đối với ngươi mà nói, chắc không thiệt thòi?”
Nào phải thiệt thòi?
Rõ là được lợi lớn!
Bà tin, chỉ cần đầu óc Thái tử không hỏng thì sẽ không từ chối vụ giao dịch này.
Lạc Thanh Hàn “Đề nghị của người rất hấp dẫn, nhưng nhi thần có một vấn đề muốn mẫu hậu giải đáp.”
Tần hoàng hậu “Nói đi.”
“Nếu người trong thiên hạ biết phụ hoàng của nhi thần giết vua cha đoạt ngôi, vậy thì phụ hoàng không có tư cách kế vị, nếu phụ hoàng không có tư cách, vậy nhi thần là con của ông ấy, vẫn có tư cách kế vị sao?”
Tần hoàng hậu nhất thời không nói nên lời.
Lạc Thanh Hàn “Dù các huynh trưởng của phụ hoàng không còn, nhưng ông ấy vẫn còn mấy người đệ đệ. Năm đó phụ hoàng kế vị, mấy đệ đệ vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Nhưng bây giờ, bọn họ đã thành gia lập nghiệp, đồng thời có thế lực đất phong của riêng mình. Nếu bọn họ biết chuyện phụ hoàng đăng cơ không danh chính ngôn thuận, người nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua sao? Đến lúc đó, phiên vương các nơi binh đao chém giết tranh đoạt hoàng vị, Đại Thịnh bốn bề khói lửa, không biết sẽ còn bao nhiêu dân chúng vô tội bỏ mạng. Mẫu hậu có thể cho rằng mạng của dân chúng như cỏ rác, nhưng nhi thần không muốn dân chúng trong thiên hạ chỉ vì ích kỉ tham vọng của nhi thần mà bỏ mạng vô ích.”
Hắn nói đến đây, liền xé phong thư thành nhiều mảnh.
Tần hoàng hậu mở to mắt, khó tin nhìn hắn “Ngươi!”
Lạc Thanh Hàn buông tay, để từng mảnh giấy lả tả rơi.
“Vừa nãy mẫu hậu không phải đã khen nhi thần nhẫn nại rất tốt sao? Nếu đã như vậy, nhi thần sao có thể phụ kỳ vọng của người? Chẳng phải là đợi thêm mấy năm nữa thôi sao? Nhi thần còn trẻ, có thể đợi được.”
Tần hoàng hậu còn muốn nói thêm, nhưng Thái tử không cho bà cơ hội.
Hắn quay người bỏ đi, đầu không ngoảnh lại.
Tiếng hét của Tần hoàng hậu từ phía sau truyền đến.
“Ta nuôi nấng ngươi nhiều năm như vậy, dù trước đây chúng ta không có tình mẫu tử, nhưng ít nhất vẫn còn ơn dưỡng dục chứ? Ngươi không thể nể chút ân tình này mà nương tay sao, giữ lại huyết mạch cuối cùng cho Tần gia?!”
Lạc Thanh Hàn dừng bước.
Hắn quay lại nhìn Tần hoàng hậu, lạnh lùng nói.
“Người chỉ nhớ ơn dưỡng dục, lại quên mất thù giết mẹ.”
Tần hoàng hậu “Thẩm chiêu nghi bị Hoàng đế ban chết, ta chỉ thay Hoàng đế đưa rượu độc mà thôi.”
Lạc Thanh Hàn “Có khác nhau không? Không phải đều là hung thủ giết người sao?”
Tần hoàng hậu nghẹn giọng.
Lạc Thanh Hàn “Ta không tìm người báo thù, chính là đã báo đáp ơn dưỡng dục mấy năm qua của người, còn những chuyện khác, người đừng vọng tưởng nữa.”
Nói xong, hắn thu hồi ánh mắt, sải bước ra khỏi điện Tiêu Phòng.
Tần hoàng hậu vội đuổi theo, dây xích kéo lê trên sàn cẩm thạch trắng phát ra âm thanh chói tai.
Bà nôn nóng hét lên
“Ngươi có thể nhân từ bao dung với dân chúng mà ngươi không quen biết, tại sao lại không thể nhân từ một chút với nghĩa mẫu của ngươi?”
Tuy nhiên, thứ đáp lại bà lần này là tiếng cánh cửa đóng sầm.
Điện Tiêu Phòng lại rơi vào im lặng chết chóc.
Trong đại điện trống trải tối tăm, chỉ còn lại một mình Tần hoàng hậu.
Bà tuyệt vọng ngã xuống đất.
Xung quanh có rất nhiều mảnh giấy vụn.
Bà tiện tay nhặt một mảnh lên, mắt dần đỏ bừng.
Nước mắt lăn dài, lặng lẽ rơi xuống y phục.
Tần gia, hết thật rồi.
……
Thái tử đi phục mệnh với Hoàng đế.
Hoàng đế tựa người vào thành giường, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Vạn tiệp dư tao nhã quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng bóp chân cho Hoàng đế.
Hoàng đế hỏi “Hoàng hậu nói gì?”
Lạc Thanh Hàn “Hoàng hậu xin nhi thần nương tay, chừa cho Tần gia huyết mạch cuối cùng.”
Hoàng đế nghe vậy khẽ cười.
“Lúc trước Tần gia ngang ngược hoành hành, sao không nghĩ tới chuyện nương tay với người khác? Bây giờ Tần gia bọn họ rơi vào tình cảnh này, là bọn họ tự chuốc lấy, con không cần để ý.”
Lạc Thanh Hàn “Nhi thần đã hiểu.”
Lúc này Cam Phúc bưng một khay đầy tấu chương bước vào.
“Bệ hạ, đây là tấu chương hôm nay do Nội các gửi tới.”
Vì Hoàng đế bệnh nên khoảng thời gian này luôn ở trong cung Vị Ương nghỉ ngơi, thượng triều lớn nhỏ đều bị hoãn lại.
Có thể không thượng triều, nhưng tấu chương phải phê.
Mỗi ngày có vô số tấu chương như hoa tuyết từ khắp nơi bay đến Thịnh Kinh, sau đó thông qua Lục bộ trình lên Nội các, Nội các sàng lọc rồi trình lên Hoàng đế.
Hoàng đế cau mày “Sao hôm nay lại có nhiều tấu chương vậy?”
Cam Phúc cẩn thận nói “Gần đây xảy ra nhiều chuyện, mong bệ hạ lượng thứ.”
Thật ra, số lượng tấu chương trước kia trình lên Hoàng đế cũng không ít, nhưng trước kia Hoàng đế khỏe mạnh, một ngày làm việc tám tiếng là chuyện bình thường, thỉnh thoảng có thể tăng ca.