Nhưng bây giờ không thể.
Độc còn sót lại trong cơ thể Hoàng đế vẫn chưa được đào thải, cơ thể suy nhược, sức lực cũng không còn tốt như trước.
Bây giờ đừng bảo ông làm việc tám tiếng, dù có làm việc hai tiếng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng dù có mệt đến mấy, vẫn phải làm những việc cần làm.
Hoàng đế được Vạn tiệp dư dìu ngồi dậy, bắt đầu phê tấu chương.
Lạc Thanh Hàn im lặng lui ra ngoài.
Buổi trưa, Thái tử đến điện Thanh Ca dùng bữa như thường lệ.
Bây giờ thời tiết nóng bức, Tiêu Hề Hề không muốn ăn đồ nóng nên Bảo Cầm chuẩn bị mì lạnh cho nàng.
Ở giữa là một chậu nước lạnh lớn, xung quanh có hơn chục món ăn kèm và nước sốt đủ hương vị khác nhau.
Tiêu Hề Hề có thể trộn hương vị mà nàng muốn với các nước sốt khác nhau, thêm các món ăn kèm tùy thích.
Đầu tiên nàng trộn cho Thái tử một bát mì lạnh thanh đạm, sau đó trộn cho mình một bát mì lạnh cay thật lớn.
Tiêu Hề Hề cầm bát lớn, dùng lực húp mì, miệng nàng dính đầy dầu cay.
Lạc Thanh Hàn vừa ăn mì vừa kể nàng nghe chuyện sáng nay gặp Tần hoàng hậu.
Tiêu Hề Hề nuốt đồ ăn trong miệng, giơ ngón cái lên “Điện hạ làm tốt lắm!”
Lạc Thanh Hàn “Nàng không cảm thấy ta quá xúc động sao?”
Tiêu Hề Hề siết chặt nắm đấm nhỏ “Không hề, ta thấy người giữ vững tâm trí, không bị thứ gì lay động, Điện hạ siêu ngầu!”
Để bày tỏ ngưỡng mộ của mình với Thái tử Điện hạ, nàng lau dầu cay trên miệng, nghiêng người chụt một cái vào má hắn.
Thường công công và Bảo Cầm đứng gần đó nhìn thấy liền vội quay lưng lại, giả vờ như không thấy gì.
Chậc chậc, Tiêu trắc phi ngày càng không dè dặt, cứ tùy ý ôm hôn Thái tử.
Thái tử Điện hạ trước giờ luôn lạnh lùng xa cách lại không nói gì.
Tiêu Hề Hề ngồi xuống tiếp tục ăn mì.
Lạc Thanh Hàn sờ lên gò má bị hôn của mình, cong môi mỉm cười.
Cảm giác khi có một người luôn ủng hộ mình thật tuyệt.
Đến khi Thái tử rời khỏi điện Thanh Ca, trên môi vẫn còn nụ cười nhàn nhạt.
Thường công công vô tình nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng biết rõ, Thái tử vui vẻ như vậy là vì Tiêu trắc phi.
Dù Tiêu trắc phi vừa lười biếng vừa tham ăn, luôn nói mấy lời vô nghĩa nhưng Thái tử lại cứ thích nàng.
Nói đi cũng phải nói lại, từ khi Tiêu trắc phi đắc sủng, cảm xúc của Thái tử ngày càng phong phú, thỉnh thoảng sẽ đấu võ mồm với Tiêu trắc phi, lúc ăn cơm không còn ăn ít như trước, trên người dính khói lửa nhân gian nhiều hơn.
Thái tử trước kia như một con rối xinh đẹp tinh xảo.
Thái tử bây giờ là một người sống.
……
Tần gia bị tịch biên diệt tộc.
Hơn ba trăm mạng người của Tần gia, trong đó có cả Tần Hi Nhã gả vào Đông cung, đồng loạt bị xử tử.
Cùng ngày hôm đó, Tần hoàng hậu treo cổ tự vẫn bằng lụa trắng ba tấc do Hoàng đế ban tại điện Tiêu Phòng.
Khi Tây Lăng vương biết tin Tần hoàng hậu qua đời đã là hai mươi ngày sau.
Lúc này, còn mười ngày nữa mới đến quận Tây Lăng.
Tây Lăng vương ôm ngực, trông rất khó coi.
Tạ Sơ Tuyết thấy vậy nhanh chóng đút thuốc cho ông.
Nào ngờ Tây Lăng vương vừa uống thuốc lại thấy bụng đau nhói, giống như bị một chậu nước sôi lớn đổ vào.
Sau đó ông há miệng nôn một ngụm máu đen!
Tạ Sơ Tuyết hét lên “Phụ vương!”
Xa phu nghe thấy động tĩnh liền dừng xe.
Tất cả thị vệ lại gần xe ngựa.
Tiếng hét của Tạ Sơ Tuyết liên tục phát ra từ trong xe ngựa.
“Phụ vương, người sao vậy? Đại phu, mau gọi đại phu!”
Các thị vệ nhìn nhau.
Nơi hoang dã này đi đâu tìm đại phu?
Một thân tín bước tới vén rèm xe thấy Tây Lăng vương nhắm chặt hai mắt, miệng đầy máu đen, sắc mặt trắng xanh, hơi thở yếu ớt, tình trạng không ổn.
Bọn họ nhanh chóng đưa Tây Lăng vương đi tìm đại phu.
Kết quả chưa tìm được đại phu thì Tây Lăng vương đã chết trên đường đi.
Xe ngựa từ từ dừng lại.
Tạ Sơ Tuyết nằm trên thi thể của Tây Lăng vương khóc nức nở.
Các thị vệ vây quanh xe ngựa mặc niệm.
Lúc này Lạc Vân Hiên từ một cỗ xe ngựa khác bước xuống.
Y nhìn thi thể của Tây Lăng vương trong xe cười thầm.
Tạ Sơ Tuyết tình cờ ngẩng đầu thấy y cười, tức thì nổi giận, chỉ vào y nói.
“Thuốc của phụ vương bị hạ độc, nhất định là ngươi làm!”
Khi các thị vệ nghe thấy, lập tức rút đao bao vây Lạc Vân Hiên.
Lạc Vân Hiên bình tĩnh nói.
“Tây Lăng vương không sống được bao lâu, ta chỉ là cho ông ta đi thoải mái một chút thôi, nếu các ngươi muốn sống tiếp, vậy phải nghe theo ta.”
Tạ Sơ Tuyết trừng mắt mắng “Ngươi là cái thá gì? Một con chó mất nhà cũng dám vọng tưởng ra lệnh cho chúng ta?!”
Lạc Vân Hiên “Ta là chó mất nhà, các ngươi thì tốt hơn ta bao nhiêu? Tây Lăng vương tạo phản thất bại, dù ông ta có thể trốn về quận Tây Lăng, triều đình chắc chắn sẽ phái quân đi trấn áp, quận Tây Lăng của các ngươi gom lại được bao nhiêu người? Có chống lại được đại quân của triều đình không?”
Tạ Sơ Tuyết không trả lời được, sắc mặt càng khó coi.
Lạc Vân Hiên nhìn các thị vệ xung quanh, bình tĩnh hỏi “Các ngươi đều là người ở quận Tây Lăng, chắc hẳn ở đó có rất nhiều người thân bạn bè phải không? Các ngươi nỡ nhìn bọn họ chết dưới móng sắt của đại quân triều đình sao?”
Các thị vệ im lặng không nói.
Tạ Sơ Tuyết lau nước mắt, giọng vẫn như đang khóc “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Lạc Vân Hiên chậm rãi nói.
“Ta muốn các ngươi hiểu rõ, Tây Lăng vương sống dở chết dở không cứu được các ngươi, càng không cứu được quận Tây Lăng, muốn thoát khỏi kiếp nạn này, nhất định phải nghe theo ta.”
Tạ Sơ Tuyết cảnh giác nhìn y “Ngươi muốn làm gì?”
Lạc Vân Hiên “Trước tiên, cô phải nói ta biết, mẫu phi của ta ở đâu?”
Tạ Sơ Tuyết “Ta đã nói với ngươi, Nhu tần đã được đưa đến quận Tây Lăng, ngươi đến quận Tây Lăng là có thể gặp bà ấy …”
Lạc Vân Hiên ngắt lời nàng “Đừng nói mấy lời này gạt ta, ta không tin, rốt cuộc các ngươi đã làm gì với mẫu phi của ta? Bây giờ bà ấy đang ở đâu? Ta muốn gặp bà ấy ngay lập tức!”
Tạ Sơ Tuyết liếc nhìn Tây Lăng vương không còn hơi thở trước mặt, do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định nói thật.
“Chúng ta quả thật đã phái người đưa Nhu tần đến quận Tây Lăng, nhưng thân thể Nhu tần quá yếu, trên đường đi đột nhiên phát bệnh, chết rồi.”
Lạc Vân Hiên mở to hai mắt, sững sờ tại chỗ, rất lâu sau mới hoàn hồn.
Thật ra từ khi Tây Lăng vương và Tạ Sơ Tuyết không cho y gặp mẫu phi, y đã đoán được mẫu phi có thể đã xảy ra chuyện.
Nhưng bây giờ chính tai nghe được tin dữ, y vẫn thấy vô cùng đau lòng.
Tuy tính tình Nhu tần nhút nhát, không bảo vệ và giúp đỡ gì được cho y, y muốn gì toàn phải dựa vào bản thân đoạt lấy, nhưng yêu thương của Nhu tần dành cho y là thật.
Bây giờ mẫu phi đã mất.
Người dịu dàng dặn y mặc thêm quần áo khi trời lạnh, dùng bữa đúng giờ đã không còn.
Lạc Vân Hiên hít một hơi thật sâu, siết chặt tay thành nắm đấm, đè nén nỗi đau và tức giận trong lòng.
“Chuyện xảy ra khi nào? Di thể của bà ấy ở đâu?”
Tạ Sơ Tuyết mím môi dưới “Bà ấy mất năm ngày trước, ta sai người chôn bà ấy rồi, có lẽ bà ấy được chôn ở khu vực núi Đồng Hồ, vị trí cụ thể thì ta không biết.”
Hai mắt Lạc Vân Hiên đỏ ửng nhìn nàng một hồi, sau đó khàn giọng nói.
“Các ngươi đến thôn trấn gần đây mua một cỗ quan tài, chôn cất thi thể của Tây Lăng vương rồi tiếp tục lên đường.”