Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.
Nhưng cũng biến mất nhanh chóng.
Trong xe ngựa, Tiêu Hề Hề nước mắt như mưa.
Ôn Cựu Thành muốn nói gì đó, nhưng bị Phương Vô Tửu ngăn lại.
Phương Vô Tửu nháy mắt.
Ôn Cựu Thành hiểu ý.
Y vén rèm cúi người bước ra ngoài, vén vạt áo ngồi xuống thành xe, cong một chân, nắm dây cương quất mạnh.
“Đi!”
Xe ngựa bắt đầu chậm rãi đi về phía trước.
Khoảng ngày càng xa, thành Thịnh Kinh phía sau ngày càng nhỏ.
Giống như hai đường thẳng, kéo dài về hai hướng ngược nhau, đời này không bao giờ giao nhau nữa.
Phương Vô Tửu đưa khăn tay cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề cầm khăn tay áp lên mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng.
Nàng nấc nghẹn nói “Ta buồn quá!”
Phương Vô Tửu “Ta biết.”
Tiêu Hề Hề “Ta đã chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn, nhưng lại không tận tay tặng cho hắn được, hắn có giận không?”
Phương Vô Tửu “Không đâu, muội tốt với hắn như vậy, sao hắn nỡ giận muội?”
Tiêu Hề Hề “Ta còn có rất nhiều lời muốn nói với hắn, ta cũng muốn gặp lại hắn, ta … ta không nỡ xa hắn …”
Phương Vô Tửu giơ tay ôm nàng, nhẹ giọng an ủi nàng.
“Không sao, muội còn có chúng ta.”
Tiêu Hề Hề khóc nói “Mọi người và hắn không giống nhau.”
Phương Vô Tửu hỏi “Có gì không giống?”
Tiêu Hề Hề không trả lời được, chỉ lắc đầu lặp đi lặp lại câu nói đó.
“Không giống nhau.”
Xe ngựa đến Ẩn Nguyệt sơn trang, đón Sở Kiếm rồi tiếp tục lên đường.
Lúc này Tiêu Hề Hề đã ngừng khóc nhưng mắt vẫn đỏ hoe.
Sở Kiếm nằm bất động, nhìn đôi mắt đỏ như thỏ của Tiêu Hề Hề, háo hức hỏi.
“Sư tỷ, ai bắt nạt tỷ?”
Giọng Tiêu Hề Hề vẫn còn chút âm mũi “Không có.”
Sở Kiếm “Vậy tại sao tỷ khóc?”
Tiêu Hề Hề “Ta không khóc.”
Sở Kiếm “Nói dối, mắt tỷ đỏ lè rồi.”
Tiêu Hề Hề trừng mắt nhìn y, hung dữ nói “Đệ biết ta đang nói dối, đệ không thể giả như không biết sao? Nhất định phải vạch trần ta, lẽ nào ta không cần mặt mũi nữa sao?”
Thấy nàng như vậy, Sở Kiếm chẳng những không thông cảm mà còn cười lớn một tràng tiếng ngỗng.
Tiêu Hề Hề bị tiếng cười của y làm ảnh hưởng, nhịn không được cười theo.
Phương Vô Tửu cong khóe miệng, mỉm cười nhìn hai người cười đùa.
Ôn Cựu Thành phụ trách đánh xe, nghe phía sau có tiếng cười cũng cười theo.
Bầu không khí ngột ngạt bị cuốn đi.
Sở Kiếm hỏi “Chúng ta về Huyền Môn à?”
Phương Vô Tửu nói đúng vậy.
Sở Kiếm hoan hô “Tốt quá rồi, về tới Huyền Môn, đệ được chữa thương rồi!”
Bây giờ bọn họ đều ở đây, chỉ còn thiếu mỗi Tam sư huynh, Sở Kiếm nhịn không được hỏi thăm tình hình của Tam sư huynh.
Tiêu Hề Hề nói “Ta nhờ huynh ấy đi giúp Thái tử rồi, chắc là huynh ấy đang ở cạnh Thái tử.”
Nhắc đến Thái tử, nàng lại thấy buồn.
Phương Vô Tửu nhẹ giọng nói “Trước khi tới đây, ta đã gửi thư cho Tam sư đệ, Tam sư đệ hẳn là đang trên đường về Huyền Môn, chúng ta về Huyền Môn sẽ gặp được đệ ấy.”
Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Tam sư huynh về rồi? Chẳng phải huynh ấy muốn giúp Thái tử đăng cơ sao?”
Điều nàng muốn nói là, nàng đã về trước thời hạn, đồng nghĩa với việc nàng từ bỏ nhiệm vụ sư môn. Chỉ cần Bùi Thiên Hoặc tiếp tục ở cạnh Thái tử, giúp hắn đăng cơ xưng đế, thì Bùi Thiên Hoặc sẽ là người chiến thắng trong nhiệm vụ sư môn này.
Huynh ấy sao có thể buông bỏ thắng lợi trong tầm tay, về Huyền Môn trước?
Phương Vô Tửu là người thông minh, vừa liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong đầu sư muội, nhẹ giọng giải thích.
“Ta đã nói với đệ ấy, muội không còn nhiều thời gian, nếu đệ ấy không về, sẽ không bao giờ gặp lại muội nữa. Chắc đệ ấy nghĩ sư muội quan trọng hơn chức vị chưởng môn, cho nên mới bỏ mặc nhiệm vụ, vội vàng quay về.”
Tiêu Hề Hề lại không nhịn được khóc.
Lần này bị cảm động.
“Hu hu hu, đây rốt cuộc là sư huynh tốt gì thế này?”
Sở Kiếm rất không phục “Lẽ nào sư đệ không tốt sao?”
Tiêu Hề Hề vừa khóc vừa nói “Tốt cái búa! Đệ là một kẻ vô dụng, ra ngoài không phân biệt được đông tây nam bắc, còn bị người ta phế võ công, cuối cùng phải dựa vào ta cứu đệ khỏi hố lửa.”
Sở Kiếm thấy tủi thân “Mù hướng là lỗi của đệ sao? Đệ cũng đâu muốn như vậy.”
Tiêu Hề Hề “Mù hướng cũng không sao, tại sao cả đầu óc cũng không có?”
Sở Kiếm không trả lời được nên quay sang méc với Phương Vô Tửu.
“Đại sư huynh, tỷ ấy công kích thân thể của đệ!”
Phương Vô Tửu cười nói “Đệ cũng có thể công kích lại muội ấy.”
Sở Kiếm càng thấy đau lòng hơn “Đệ nói không lại tỷ ấy.”
Phương Vô Tửu “Vậy nhảy lên đánh muội ấy.”
Sở Kiếm “……”
Y bị liệt rồi, sao có thể nhảy lên đánh tỷ ấy?!
Y tức giận phàn nàn “Hu hu hu Đại sư huynh cũng không giúp đệ? Đệ không phải là tiểu sư đệ đáng yêu nhất của huynh sao?”
Phương Vô Tửu chỉ cười không nói.
Tiêu Hề Hề nhéo mặt tiểu sư đệ, cười ranh mãnh.
“Đệ thế này không đáng yêu chút nào, nhưng ta có cách khiến đệ đáng yêu hơn.”
Sở Kiếm chợt có dự cảm không lành.
“Tỷ định làm gì? Đệ cảnh cáo tỷ, tỷ không được làm bậy!”
“Tỷ đừng chạm vào tóc đệ!”
“Tỷ bôi cái gì lên mặt đệ vậy?”
Sở Kiếm hét lên thất thanh.
Đáng tiếc y hiện giờ không thể cử động tay chân, cũng không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc Tiêu Hề Hề làm bậy.
Tiêu Hề Hề cột tóc hai chùm cho y, sau đó thoa chút phấn hồng lên mặt y, cuối cùng chấm chu sa lên giữa trán y.
Một thiếu niên đang anh tuấn đã biến thành một cô gái hề hước đáng yêu.
Tiêu Hề Hề nhìn bộ dạng bất lực tức giận của y, ôm bụng cười ra một chuỗi tiếng ngỗng.
Phương Vô Tửu quay mặt đi, đưa tay che khóe miệng đang cong lên.
Ôn Cựu Thành đang đánh xe không biết bên trong xảy ra chuyện gì, bèn quay đầu lại nhìn, thấy bộ dạng của Sở Kiếm thì bật cười lớn.
“Tiểu sư muội này ở đâu ra? Sao lại đáng yêu như vậy?”
Sở Kiếm “……”
Sư huynh và sư tỷ hợp sức bắt nạt y!
Y muốn về méc với sư phụ hu hu hu!
Ngày tháng thế này không sống được nữa hu hu hu!
Đi đường là một chuyện rất nhàm chán, nhưng vì có hai người dở hơi là Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm nên suốt chặng đường đánh nhau cười đùa không ngừng, không hề thấy nhàm chán, trái lại giống như một gia đình vui vẻ đi du ngoạn.
Đêm đến, bọn họ nghỉ ngơi trong một ngôi miếu cũ.
Ôn Cựu Thành đào ra bốn củ khoai lang nướng trong đống lửa, đưa cho mỗi người một củ.
Vì Sở Kiếm không thể di chuyển nên phải có người đút cho y ăn.
Tiêu Hề Hề chủ động đảm nhận nhiệm vụ này.
Nàng đưa củ khoai lang nướng đã bóc vỏ vào miệng y.
Ăn xong món khoai lang nướng thơm phức, Sở Kiếm lập tức quên mất việc bị bắt nạt trước đó, vui vẻ nghĩ sư tỷ thật tốt với mình!
Tiêu Hề Hề bật cười khi thấy vài miếng khoai lang vàng vàng trên miệng y.
“Đệ thế này giống như mới ăn cớt vậy á.”
Sở Kiếm “……”
Nhận thấy vẻ mặt y không tốt, Tiêu Hề Hề vội bù đắp “Không sao, ta lau mông cho đệ liền.”
Nói xong nàng lấy khăn tay lau miệng cho y.
Sở Kiếm “……”
Tốt cái quần què!
Trên đời này không có ai tệ hơn sư tỷ, hu hu hu!