Trấn Nghênh Tiên là một trấn nhỏ bình thường.
Nếu nói nó có điểm gì khác thường, thì có lẽ nó nằm cạnh núi Tiên.
Núi Tiên nghe thì là một ngọn núi, nhưng thực chất là một dãy núi trải dài, nhìn từ xa, núi rừng nhấp nhô như kéo dài đến tận cùng trời đất, giống một bức tranh phong cảnh có quan niệm nghệ thuật sâu rộng.
Truyền thuyết kể rằng các thần tiên sống trong núi Tiên.
Vì thế mà hầu như năm nào cũng có người đến đây tìm tiên môn.
Đáng tiếc đều không tìm được gì.
Có vài người xui xẻo đã chết trong núi Tiên, không bao giờ ra ngoài nữa, cũng không biết đã chết ở xó xỉnh nào.
Dù biết trong núi có nguy hiểm nhưng vẫn có vài người may mắn đến đây tìm được tiên nhân.
Chỉ vì có một lời đồn thế này —
“Nghe nói chỉ cần có người gặp được thần tiên, thần tiên sẽ ban cho người đó một điều ước, bất kể điều ước đó là gì cũng sẽ thành hiện thực!”
Ông chủ quán trà rảnh rỗi trò chuyện với hai thương nhân lữ hành đang nghỉ chân.
Ông nói mà nước bọt bay tứ tung, giọng điệu nhịp nhàng như đang thổi phồng.
Hai thương nhân lữ hành thích thú lắng nghe.
Một chiếc xe ngựa dừng lại cạnh quán trà.
Ôn Cựu Thành ngồi trên thành xe hét với ông chủ quán trà.
“Lưu thúc, ông lại kể bậy với người ta nữa à?”
Ông chủ quán trà lập tức trừng mắt nhìn “Nói bậy hồi nào? Ta nói đều là thật!”
Sau đó ông khoác khăn vải lên vai chào khách.
“Khách quan từ từ dùng, có cần gì thì cứ gọi cho tôi.”
Ông sải bước ra khỏi quán trà, dừng lại bên cạnh xe ngựa, đánh giá Ôn Cựu Thành.
“Ta nhớ đã hơn ba năm không gặp con, ta còn tưởng con vào kinh thi cử đỗ Trạng Nguyên rồi chứ!”
Lời nói nửa trêu chọc nửa thắc mắc.
Ôn Cựu Thành có vẻ ngoài hiền lành, luôn ăn mặc như thư sinh, hơn nữa cách nói chuyện cũng rất có khí chất của người đọc sách, tóm lại là rất khác với những người quê mùa trong trấn.
Vì vậy, hầu hết mọi người trong trấn đều cảm thấy y chắc hẳn là người có kiến thức rất sâu rộng, sau này có thể thi đỗ Trạng Nguyên làm quan lớn.
Ôn Cựu Thành mỉm cười nhìn ông.
“Với chút kiến thức nửa vời đó của con sao có thể đỗ Trạng Nguyên? Mấy năm nay con cùng với huynh đệ tỷ muội trong nhà đi du sơn ngoạn thủy.”
Y vừa dứt lời, rèm xe được vén lên, Tiêu Hề Hề thò đầu ra ngoài cười ngọt ngào.
“Lưu thúc, đã lâu không gặp, dạo này thúc buôn bán thế nào?”
Ông chủ quán trà bật cười ngay khi thấy nàng.
“Là Hề Hề à, việc buôn bán vẫn vậy, không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không chết đói, hôm nay con muốn ăn gì? Ta sẽ làm cho con.”
Tiêu Hề Hề không khách khí “Cho con năm cân khô bò, lâu lắm rồi con không được ăn khô bò do thúc làm, nhớ chết đi được.”
“Được, ta sẽ cân cho con ngay.”
Tiêu Hề Hề nhảy xuống xe, duỗi người nhìn xung quanh.
Lúc trước bọn họ sống trong núi, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài mua đồ.
Ôn Cựu Thành luôn phụ trách chuyện này.
Cách ba tháng y đến trấn Nghênh Tiên mua đồ một lần, cứ thế y quen thuộc với người dân trong trấn.
Sau này, khi Tiêu Hề Hề lớn một chút, thường bảo Nhị sư huynh đưa nàng cùng đi chơi.
Chủ yếu là nàng tham ăn, muốn vào trấn mua thức ăn.
Khô bò ở quán trà này rất ngon, mỗi lần vào trấn nàng đều mua vài cân mang về ăn từ từ.
Ba năm sau, trong trấn không khác gì với trước đây, vẫn là những ngôi nhà đó, vẫn là những con người đó.
Cả truyền thuyết thần tiên mà ông chủ quán trà kể vô số lần vẫn còn được kể lại.
Nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, Tiêu Hề Hề chợt thấy hoảng hốt.
Như thể nàng chưa từng rời đi.
Dường như mọi thứ trải qua trong ba năm qua chỉ là một giấc mơ.
Bây giờ nàng quay lại đây, chỉ vì nàng tỉnh mộng.
Đúng lúc nàng thấy lạc lõng, ông chủ quán trà đã đưa gói khô bò cho nàng.
“Ta đặc biệt cắt thêm nửa cân khô cho con, sau này nhớ thường xuyên đến đó.”
Tiêu Hề Hề nhận gói khô bò, cười nói cảm ơn.
Trả tiền xong, nàng quay lại xe.
Ôn Cựu Thành vẫy tay chào ông chủ quán trà.
“Đi đây!”
Xe ngựa từ từ ra khỏi trấn Nghênh Tiên.
Khi tới chân núi, Tiêu Hề Hề, Phương Vô Tửu, Ôn Cựu Thành xuống xe, ba người cùng nhau khiêng Sở Kiếm xuống.
Đường núi khó đi, xe không vào được.
Ba người dỡ khung xe xuống, ném sang bên đường.
Sau đó vác hành lý và Sở Kiếm lên ngựa.
Tiêu Hề Hề và Ôn Cựu Thành đi trước, Phương Vô Tửu dắt ngựa theo sau.
Bốn người một ngựa vào rừng.
Lúc đầu còn có thể nhìn thấy dấu vết đi đường của con người, càng đi sâu vào, dấu vết của con người trên núi dần biến mất.
Khắp nơi cây cao chót vót, mặt đất phủ đầy lá rụng, giẫm lên mềm mại, phát ra tiếng sột soạt, nắng trời chiếu xuyên qua kẽ lá, tạo nên bóng ảnh lốm đốm.
Thỉnh thoảng còn thấy sự xuất hiện của đám thú hoang.
Khi đám thú hoàng này thấy nhóm người Tiêu Hề Hề, chúng sẽ dừng lại quan sát một lúc, thấy bọn họ không có ý định tấn công, chúng lại quay đầu bỏ đi.
Đám thú hoang có trực giác bẩm sinh, có thể cảm nhận được người trước mặt không dễ chọc.
Núi lớn như vậy, thức ăn nhiều như vậy, bọn chúng không cần thiết mạo hiểm mạng sống vì loài người nhìn sơ chẳng có bao nhiêu thịt.
Bốn người một ngựa đi xuyên rừng núi, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi.
Cứ thế đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi.
Sau hai ngày một đêm, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy cánh đồng lúa quen thuộc.
Đó là cánh đồng do Huyền Môn canh tác, lương thực chủ yếu hàng ngày của Huyền Môn đều được sản xuất tại đây.
Lúc này đang là mùa thu, lúa trên cánh đồng gợn sóng như đại dương vàng.
Có rất nhiều người đang gặt lúa trên cánh đồng.
Những người này đều là người hầu ở Huyền Môn.
Khi bọn họ thấy nhóm người Tiêu Hề Hề, lập tức thả liềm xuống, phấn khích hét lên.
“Đại công tử, Nhị công tử, Tứ cô nương, Ngũ công tử về rồi!”
Bọn họ chạy nhanh tới, có người giúp dắt ngựa, có người giúp khiêng hành lý.
Cuối cánh đồng lúa là hai dãy nhà, đây là nơi người hầu ở.
Trên sườn cỏ bên cạnh có rất nhiều trâu bò cừu đang gặm cỏ nghỉ ngơi, đó là vật nuôi của Huyền Môn.
Lúc Tiêu Hề Hề thấy số bò cừu đó, nàng cảm động không thôi, nước từ miệng chảy ra.
“Hôm nay ta muốn ăn cừu nướng nguyên con!”
Người hầu nhanh chóng đáp.
“Được được được, lát nữa chúng tôi sẽ đi giết cừu.”
Tiêu Hề Hề “Phải chọn con mập.”
“Được được được, tôi sẽ giết con mập nhất cho người.”
Tiêu Hề Hề “Cho thêm thì là và ớt cay vào.”
“Được được được, nhất định sẽ nướng thịt cừu vừa thơm vừa cay.”
……
Khi đang nói chuyện, bọn họ nhìn thấy một ông lão tiên phong đạo cốt đứng trên bậc thềm trước mặt.
Nói ông lão cũng không đúng hoàn toàn.
Ông chỉ mới ngoài bốn mươi, nhưng râu tóc đều bạc trắng.
Mái tóc trắng như tuyết xõa phía sau, mặc trường bào trắng xám, tay áo rộng bay trong gió, vạt áo phấp phới.
Tiêu Hề Hề vừa thấy ông, nàng như én nhỏ lao vào vòng tay ông.
“Sư phụ!”