Nhìn từ bên ngoài, Huyền Môn trông như đạo quán ẩn mình trong núi sâu.
Bên trong nó quả thật trông rất giống đạo quán.
Bước vào cửa là đài Thái Cực, trên đài có một lư hương cực lớn, sâu vào bên trong là chính điện.
Chính giữa trong điện thờ tượng Tam Thanh, hai bên trái phải thờ các bài vị của tổ tiên Huyền Môn.
Sau khi nhóm người Tiêu Hề Hề trở về, việc đầu tiên làm là thắp hương quỳ lạy trước tượng Tam Thanh và bài vị tổ tiên.
Đi qua chính điện sẽ vào hậu viện.
Hậu viện rất rộng, là nơi Huyền Cơ Tử và các đệ tử thường ở.
Tiêu Hề Hề trở về nơi ở của mình trước.
Nơi ở của nàng có tổng cộng ba phòng, một sảnh tiếp khách, một phòng ngủ và một thư phòng.
Phòng ngủ có diện tích lớn nhất.
Huyền Cơ Tử tính được thời gian bọn họ trở về nên đã sớm cho người dọn dẹp sạch sẽ, thay ga trải giường và rèm cửa mới, trong bình còn có vài bông hoa cúc xinh đẹp.
Tiêu Hề Hề thả mình lên giường, vui mừng lăn lộn.
“Cuối cùng cũng về rồi!”
Nàng chợt nhớ ra chuyện gì, ngồi bật dậy, đưa tay mở ngăn kéo đầu giường, bên trong có chiếc hộp.
Nàng lấy hộp mở ra, bên trong đầy những món ăn vặt nàng thích.
Ngửi mùi chắc là đầu bếp mới làm sáng nay, thật là thơm!
Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn mấy món ăn vặt rồi chạy đến chỗ tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ lúc này đang nằm trên giường, được Huyền Cơ Tử châm cứu.
Tiêu Hề Hề sợ làm phiền nên lặng lẽ lui ra ngoài.
Nàng nhìn thấy ba vị sư huynh ở ngoài cửa.
Giống như nàng, ba người cũng sợ làm phiền sư phụ chữa thương cho tiểu sư đệ nên cùng nhau đứng ngoài hành lang đợi.
Khi Tiêu Hề Hề nhìn thấy Tam sư huynh Bùi Thiên Hoặc, mắt nàng sáng lên, ngạc nhiên gọi.
“Hàng Thêm Tiền!”
Nụ cười trên mặt Bùi Thiên Hoặc cứng đờ “Đã bảo đừng gọi ta là Hàng Thêm Tiền, gọi ta là Tam sư huynh!”
Tiêu Hề Hề cười ra tiếng ngỗng.
Cười đủ rồi nàng mới hỏi.
“Huynh về khi nào?”
Bùi Thiên Hoặc “Ta cũng vừa về hôm qua, sớm hơn mọi người một chút.”
Tiêu Hề Hề do dự một hồi, vẫn là hỏi đến chuyện của Thái tử.
Bùi Thiên Hoặc không giấu giếm, kể hết những gì mình biết.
“Hôm qua lúc Thái tử về kinh, ta lén chuồn đi. Lần này Thái tử vội trở về nên chỉ dẫn theo ba ngàn binh mã. Đội quân một trăm mười ngàn người quá đông, hành quân chậm chạp bị Thái tử bỏ lại phía sau. Tình hình trong kinh tương đối ổn định, có Thái hậu phụ trách, chắc sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần Thái tử về Thịnh Kinh thì có thể thuận lợi kế thừa hoàng vị.”
Biết hắn thuận lợi, Tiêu Hề Hề mỉm cười vui vẻ.
Bùi Thiên Hoặc “Sở dĩ Thái tử vội về Thịnh Kinh là vì biết muội bị Hoàng đế giam lỏng, hắn lo cho an nguy của muội, sợ muội xảy ra chuyện.”
Trong hoàn cảnh lúc đó, ai có đầu óc cũng nghĩ ra, Thái tử chuyến này về kinh sẽ lành ít dữ nhiều.
Mọi người cố gắng thuyết phục hắn đừng về.
Nhưng Thái tử vẫn bất chấp quay về.
Vì hắn không thể để nàng một mình gặp nguy hiểm.
Hắn phải quay về cứu nàng.
Bất cứ giá nào, cả khi phải liều mạng, cũng sẽ không ngần ngại!
Giọng điệu Bùi Thiên Hoặc phức tạp, nói “Trong ấn tượng của ta, Thái tử luôn là người điềm tĩnh kiềm chế, đó là lần đầu tiên ta thấy hắn mất bình tĩnh, dáng vẻ vì cứu muội có thể bất chấp tất cả đó, dọa sợ không biết bao nhiêu người.”
Mắt Tiêu Hề Hề lại đỏ lên.
Bùi Thiên Hoặc thở dài “May là muội rời đi kịp thời, nếu những người trung thành đi theo Thái tử nhìn thấy muội, nhất định sẽ mắng muội là hồng nhan họa thủy.”
Tiêu Hề Hề vừa khóc vừa cười, giống như kẻ tâm thần.
“Không ngờ có một ngày muội lại trở thành hồng nhan họa thủy.”
Ôn Cựu Thành nói “Sư muội xinh đẹp như vậy, Thái tử si mê muội cũng không có gì ngạc nhiên.”
Tiêu Hề Hề dùng mu bàn tay lau nước mắt, nấc nghẹn nói “Sau này hắn sẽ gặp được người đẹp hơn ta, lúc đó hắn sẽ bị người khác mê hoặc.”
Phương Vô Tửu nói “Chưa chắc.”
Hai mắt Tiêu Hề Hề đỏ hoe nhìn Phương Vô Tửu.
Phương Vô Tửu “Hắn chỉ để mắt đến mình muội, sao có thể để mắt người khác?”
Nước mắt Tiêu Hề Hề vừa ngừng rơi, chớp mắt lại lăn xuống.
Nàng vừa khóc vừa phàn nàn “Ta cảm thấy mình trở nên rất lạ, trước đây ta không thích khóc, nhưng từ khi rời Thịnh Kinh, ta rất hay khóc, sơ hở là khóc, giống một đứa trẻ hay khóc, có phải ta mắc bệnh gì không?”
Huyền Cơ Tử không biết đã ra ngoài lúc nào.
Ông đứng ở cửa, khoanh tay trong tay áo, bất lực thở dài.
“Nha đầu ngốc, con không có bệnh, chỉ là con thích một người thôi.”
Tiêu Hề Hề sững người.
Nước mắt vẫn lăn dài từng giọt trên má nàng.
Mà nàng lại quên lau, chỉ đứng ngây người ra đó.
Những cảm xúc bị đè nén trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát, tràn ra cửa như xả lũ.
Đúng vậy.
Nếu nàng không thích hắn, sao có thể bị hắn làm ảnh hưởng cảm xúc?
Dường như nỗi buồn và niềm vui của nàng đều gắn liền với hắn.
Tiêu Hề Hề khóc càng lúc càng to, giọng nàng nghẹn ngào nức nở.
“Con thích chàng, con thật sự rất thích chàng!”
“Nhưng con không bao giờ gặp chàng được nữa!”
“Con buồn lắm!”
……
Nàng thích hắn.
Vụng về lại mãnh liệt.
Không có thứ gì mà lại như đã có tất cả.
……
Thành Thịnh Kinh.
Sau khi Hoàng đế băng hà, Thái tử Lạc Thanh Hàn thuận lợi đăng cơ xưng đế.
Thụy hiệu của Tiên đế được định là Vĩnh, sử gọi Thịnh Vĩnh Đế.
Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, thụy hiệu này rất hợp với lý tưởng của phụ hoàng, vĩnh viễn trường tồn.
Tiếc là, cuối cùng ông cũng không thoát được cái chết.
Tân đế dẫn đầu văn võ bá quan an táng quan tài của Thịnh Vĩnh Đế vào hoàng lăng.
Cả nước thương tiếc, nha môn quan phủ khắp nơi treo đèn lồng trắng, mọi chuyện hôn sự đều bị cấm trong ba tháng.
Tiếp sau đó là phong thưởng sau khi tân đế đăng cơ.
Người phong thưởng đầu tiên đương nhiên là Thái hậu.
Thái hậu được thăng làm Thái hoàng thái hậu.
Địa vị của các phi tần ở Đông cung cũng tăng như thủy triều.
Ba trắc phi được phong làm phi cấp bậc Chánh tam phẩm.
Ngôi vị Hoàng hậu bỏ trống.
Kế đó là phong thưởng cho các hoàng tử công chúa.
Cần ban phong hiệu thì ban phong hiệu, cần ban đất phong thì ban đất phong.
Cuối cùng là các phi tần của Thịnh Vĩnh Đế.
Theo tổ chế, những phi tần đó phải tuẫn táng theo Thịnh Vĩnh Đế, nhưng Lạc Thanh Hàn đã bãi bỏ quy định này, hắn đưa những phi tần đó đến am Tử Vân cạo đầu làm ni cô, nửa đời còn lại sống bên Phật.
Dù cuộc sống ở am ni cô rất khốn khổ nhưng ít nhất vẫn có thể sống, tốt hơn tuẫn táng rất nhiều.
Lại đến tết Trung Thu.
Tiên đế vừa mất, trong cung không tiện bày tiệc, Thái hậu tiếp tục cách làm năm ngoái, thưởng cho mỗi cung một bàn tiệc.
Buổi tối, Lạc Thanh Hàn đến điện Thanh Ca.
Từ lúc Tiêu Hề Hề đi, điện Thanh Ca đã bị bỏ trống.
Dù thường xuyên có người đến đây dọn dẹp, mọi thứ trong phòng tương đối sạch sẽ nhưng nơi này đã mất đi sự sống.
Trông lạnh lẽo hoang vắng.
Lạc Thanh Hàn ngồi dưới hiên, bên cạnh là một chiếc bàn thấp, trên bàn bày bánh trung thu và rượu hoa quế.
Hắn nhìn chỗ trống bên cạnh, trong lúc bàng hoàng, hắn như thấy lại nữ nhân có đôi mắt sáng ngời.
Nàng cười để lộ hai lúm đồng tiền bên miệng.
“Điện hạ, thần thiếp kính người một ly!”
Lạc Thanh Hàn vô thức đưa tay cầm ly rượu, lại phát hiện trước mắt trống rỗng.
Đối diện không có ai cả.
Mắt hắn dần đỏ lên, trầm giọng mắng một câu.
“Đồ lừa gạt.”