Tiêu Hề Hề nhìn bóng người đỏ rực trên sân, không khỏi chặc lưỡi.
“Chậc chậc, Anh vương phi muốn bảo vệ chồng, Anh vương quả là đã cưới một người vợ tốt.”
Lạc Thanh Hàn “Đó gọi là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.”
Kỹ năng cưỡi ngựa của Bộ Sanh Yên được kế thừa từ Định Viễn Hầu.
Định Viễn Hầu đóng quân ở biên cương nhiều năm, cưỡi ngựa giết thẳng vào quân địch không biết bao nhiêu lần, kỹ năng cưỡi ngựa của ông xuất thần nhập hóa, Bộ Sanh Yên được ông dạy dỗ từ nhỏ, đương nhiên cũng không kém cạnh.
Nàng phi nước đại qua sân, nhanh đến mức những người khác không thể theo kịp tốc độ của nàng.
Vó ngựa phi nước đại trên sân, hất cao những ngọn cỏ.
Nàng giơ gậy vung mạnh, quả bóng vút lên trời, bay thẳng vào khung thành đối phương.
Lạc Dạ Thần đang ngồi ở khu nghỉ ngơi đứng dậy, reo hò ầm ĩ.
Tiêu Hề Hề tán thưởng.
“Ngầu quá!”
Lạc Diên Chi nhìn quả bóng trên đất, khí thế tự mãn dần biến mất.
Y vô cảm nhìn Anh vương phi.
Bộ Sanh Yên cưỡi ngựa trở lại đội của mình, nói nhỏ với các thành viên trong đội.
Các thành viên trong nhóm gật đầu.
Lạc Diên Chi bắt đầu cố tình nhắm vào Anh vương phi, cố ngăn nàng ghi bàn.
Nhưng không có tác dụng.
Tốc độ của Bộ Sanh Yên quá nhanh, dù lúc đầu miễn cưỡng đuổi kịp cũng sẽ bị bỏ lại phía sau.
Dựa vào sức một người không thể ngăn nàng.
Ngay sau đó nàng ghi thêm một bàn thắng khác.
Lạc Dạ Thần hưng phấn nhảy dựng lên.
A A A!
Vương phi nhà mình giỏi quá!
Sắc mặt Lạc Diên Chi lúc này trầm xuống.
Y là Tĩnh vương, không thể thua một nữ nhân!
Y chỉ vào Anh vương phi cách đó không xa, trầm giọng ra lệnh.
“Lát nữa các ngươi nhất định phải để mắt tới nàng ta cho bổn vương, không cho nàng ta có cơ hội chạm vào bóng!”
Các thành viên trong nhóm đồng thanh trả lời.
Tiếp theo, mọi người trong đội xanh đều tập trung vào Bộ Sanh Yên, tìm mọi cách gây rắc rối cho nàng, bọn họ thà không bắt bóng còn hơn để Bộ Sanh Yên chạm vào bóng.
Lạc Dạ Thần thấy vậy tức giận chửi bới.
“Vô liêm sỉ! Một đám nam nhân ức hiếp một nữ nhân, các ngươi có biết thẹn không?!”
Nếu không phải y bị thương, y hận không thể xông vào sân đánh đám người đang ngăn Bộ Sanh Yên chạm bóng một trận!
Do Bộ Sanh Yên bị chặn lại, không có cơ hội chạm bóng nên đội đỏ mất chủ lực.
Kế đó một khoảng thời gian dài, không ai ghi bàn.
Khi mọi người nghĩ chiến thuật của đội xanh đã phát huy tác dụng thì đội đỏ lại bất ngờ ghi thêm một bàn thắng!
Người ghi bàn lần này không phải Bộ Sanh Yên mà là một cầu thủ không mấy nổi bật của đội đỏ.
Đội xanh tập trung tất cả chú ý vào Bộ Sanh Yên, cả đội vây quanh Bộ Sanh Yên, không rảnh chú ý thành viên khác của đội đỏ, điều này tạo cơ hội cho thành viên khác của đội đỏ tận dụng lợi thế.
Sau khi đội đỏ ghi bàn, hai bên hòa nhau với tỷ số 3-3.
Lạc Diên Chi cưỡi ngựa, lạnh lùng nhìn các thành viên đội đỏ đang vui mừng cách đó không xa, đôi mắt hoa đào vốn luôn long lanh giờ lại trở nên u ám.
Tiêu Hề Hề đang ngồi trên khán đài hơi nheo mắt, nàng nhận thấy ấn đường của Bộ Sanh Yên có tà khí.
Là dấu hiệu gặp tai họa đổ máu.
Vốn ấn đường của Bộ Sanh Yên không có vết đỏ này, nhưng sự xuất hiện đột ngột của nó có nghĩa là lúc này có người đột nhiên nảy ra ý định hại nàng.
Tiêu Hề Hề vô thức nhìn Lạc Diên Chi phía bên kia.
Quả nhiên, tướng mạo của Lạc Diên Chi có một luồng sáng hung hãn đỏ như máu đọng lại.
Tên này chơi không lại nên muốn hại người!
Tiêu Hề Hề lập tức nói phát hiện của mình với Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn gọi Triệu Hiền tới, nhỏ giọng căn dặn vài câu.
Triệu Hiền nhận lệnh rời đi.
Quận chúa Kiêu Dương vốn đang ngồi trên khán đài đột nhiên đứng dậy hét lớn.
“Tĩnh vương cố lên! Tĩnh vương tất thắng!”
Tiếng hét của nàng lập tức thu hút chú ý của mọi người, vô số ánh mắt tập trung vào nàng.
Nhưng nàng không hề quan tâm mà vẫn tiếp tục cổ vũ cho Tĩnh vương.
Nàng là con gái duy nhất của Trưởng công chúa Hoa An, là biểu muội của đương kim Hoàng đế, là con cưng của trời, cần gì quan tâm ánh mắt của người khác?
Nàng thấy vui là được rồi!
Lạc Dạ Thần nghe thấy tiếng hét này, tức giận không thôi, bèn hét muốn vỡ phổi.
“Anh vương phi cố lên! Đội đỏ tất thắng!”
Quận chúa Kiêu Dương không chịu thua kém, tiếp tục hô to “Tĩnh vương tất thắng!”
Tiếng hét của Lạc Dạ Thần ngày càng lớn “Anh vương phi tất thắng!”
Hai người bắt đầu so âm lượng ở khoảng cách xa nhau.
Tiêu Hề Hề thật sự không thể nghe tiếp, hò hét ấu trĩ gì thế không biết? Không hề có động lực chút nào!
Nàng nói nhỏ với Bảo Cầm bên cạnh vài câu.
Bảo Cầm gật đầu, quay người chạy ra khỏi khán đài.
Nàng chạy đến khu vực nghỉ ngơi, dừng bên cạnh Anh vương.
“Vương gia, Quý phi nương nương bảo nô tỳ truyền vài lời cho ngài.”
Lạc Dạ Thần khó hiểu “Lời gì?”
Y còn không quen Quý phi, Quý phi có thể có lời gì nói với y?
Bảo Cầm truyền lại lời mà Quý phi nói với y.
Lạc Dạ Thần nghe vậy, lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó là xấu hổ.
“Mấy lời này sến quá, ta đường đường là Anh vương sao có thể nói được?!”
Bảo Cầm mím môi cười “Vương gia cố lên, nô tỳ tin ngài có thể làm được.”
Nói xong, nàng vén váy chạy về khán đài.
Quận chúa Kiêu Dương vẫn đang hét bằng tất cả sức lực.
“Tĩnh vương cố lên, huynh luôn là người giỏi nhất!”
“Dù đối thủ là ai, huynh đều có thể dũng cảm tiến về phía trước!”
“Tĩnh vương tất thắng!”
Nàng không hét một mình mà còn ra lệnh cho các thị nữ thái giám xung quanh cùng nhau hét.
Hơn chục người đồng thời hét, khí thế vô cùng kinh người.
Cơn giận trong lòng Lạc Dạ Thần chợt nổi lên.
Trước mặt vương phi nhà mình, Tĩnh vương là cái thá gì!
Hắn đứng dậy lao tới, chân đá vào chiêng, tiếng chiêng đột nhiên vang lên, mạnh mẽ cắt ngang tiếng hét của quận chúa Kiêu Dương và những người khác.
Lợi dụng lúc này, Lạc Dạ Thần hét với bóng người màu đỏ trên sân.
“Anh vương phi, nàng nghe đây!”
“Sông núi khắp chốn, nàng là sao sáng!”
“Ngân hà sáng chói, nàng là lý tưởng!”
“Nàng là giới hạn quý giá nhất trong cuộc đời ta!”
“Xuân thu trong mắt nàng đẹp hơn tất cả cảnh sắc ta từng thấy!”
“Ta vượt núi qua sông, thấy vạn vật hồi sinh đổi mới, hiện giờ núi là nàng, nước cũng là nàng!”
……
Bộ Sanh Yên đang cưỡi ngựa nghe thấy những lời này, giật mình suýt ngã ngựa.
Nàng nắm chặt dây cương, đột nhiên quay lại, hét vào mặt Lạc Dạ Thần.
“Chàng im miệng!”
Ngay lúc nàng đang phân tâm, quả bóng đột nhiên bay thẳng về phía nàng!
Bộ Sanh Yên phản ứng rất nhanh, lập tức né sang một bên.
Nhưng kế đó, một cây gậy vung mạnh theo sau quả bóng!
Cây gậy rất dài, nàng không tránh được.
Lúc nàng chuẩn bị bỏ ngựa chạy thoát trước nguy cơ bị thương, Triệu Hiền đang đứng gần sân giơ tay lên, dùng nội lực b.ắn ra một hòn đá.
Hòn đá đập vào cổ tay đang cầm gậy kia.
Lạc Diên Chi đau đớn, theo bản năng buông lỏng ngón tay.
Cây gậy rơi xuống đất kêu vang.