Bộ Sanh Yên may mắn thoát được kiếp nạn.
Dù đã từng trải nhiều sóng to gió lớn nhưng có lúc nàng vẫn sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Nếu cây gậy đó đập mạnh vào nàng thật thì nàng sẽ mất luôn nửa cái mạng.
Cảnh tượng này khiến nhiều người có mặt khiếp sợ.
Lạc Dạ Thần không còn quan tâm chuyện hò hét, cuống quít lao vào sân đấu.
Những người khác lần lượt xuống ngựa, lại gần chỗ của Anh vương phi và Tĩnh vương, hỏi xem hai người thế nào? Có cần gọi thái y không?
Lạc Diên Chi xuống ngựa, ôm cổ tay bị thương, cười khổ nói.
“Xin lỗi Đại hoàng tẩu, ta chỉ lo đuổi theo quả bóng, không để ý tẩu vẫn đứng im ở đó, suýt nữa thì làm tẩu bị thương …”
Lời còn chưa dứt, Lạc Dạ Thần đã đấm y ngã xuống đất.
Lạc Diên Chi chưa kịp đứng dậy, Lạc Dạ Thần đã lao tới đá y hai cái.
“Đồ khốn kiếp! Ngươi không có mắt sao? Anh vương phi to lù lù đứng ở đó, ngươi lại không nhìn thấy? Mắt ngươi mù à? Nếu ngươi mù thì đừng để đó nữa, ta sẽ móc ra cho ngươi!”
Lạc Diên Chi lúc này mới có phản ứng, trong lòng nổi giận đang định đánh trả, Triệu Hiền đã dẫn theo mười mấy cấm quân xông tới.
Cấm quân tách hai vương gia ra, ngăn bọn họ động tay đánh nhau.
Lúc này quận chúa Kiêu Dương cũng chạy tới.
Khi thấy nửa bên mặt Tĩnh vương sưng tấy, khóe miệng chảy máu, nàng lập tức nổi giận.
Khuôn mặt Tĩnh vương đẹp như vậy, nếu bị hủy hoại thì tiếc biết bao!
Quận chúa Kiêu Dương trừng mắt nhìn Anh vương.
“Ban ngày ban mặt ngươi còn dám đánh người, trong mắt ngươi có còn vương pháp không?!”
Lạc Dạ Thần không hề thua kém, trừng mắt quát lại.
“Bổn vương không chỉ muốn đánh, còn muốn đánh chết tên khốn đó! Các ngươi thả bổn vương ra, hôm nay bổn vương phải đánh chết tên khốn mù mắt tàn độc này!”
Triệu Hiền chắp tay nói “Hoàng thượng còn đang ở xa nhìn, hy vọng vương gia chừa chút thể diện cho Hoàng thượng, đừng gây chuyện nữa.”
Lúc này Bộ Sanh Yên mới thoát khỏi sợ hãi.
Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, chuyện này nếu làm ầm lên thì ai cũng mất hết thể diện.
Bộ Sanh Yên thì thầm.
“Bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
Lạc Dạ Thần liếc nhìn Hoàng đế đang ngồi trên khán đài, hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói.
“Được, nể mặt Hoàng thượng, hôm nay bổn vương không so đo với tên khốn này.”
Lạc Dạ Thần chỉ vào mặt Lạc Diên Chi cảnh cáo.
“Sau này ngươi cẩn thận một chút!”
Trận đấu mã cầu cứ thế kết thúc.
Cuối cùng, không bên nào phân được thắng thua.
Tuy nhiên so với kết quả trận đấu thì mọi người quan tâm đến mâu thuẫn giữa Anh vương và Tĩnh vương hơn.
Hầu hết mọi người cảm thấy Anh vương quá bốc đồng, xông vào đánh người bừa bãi, mà người bị y đánh lại là đệ đệ của mình thì càng quá đáng.
Cũng có vài người cho rằng Anh vương làm như vậy là chuyện có thể hiểu được, dù sao Anh vương phi suýt nữa đã xảy ra chuyện, trong lúc nóng nảy hành động như vậy là chuyện đương nhiên.
Chỉ có Tiêu Khải Minh và Tiêu Tri Lam không quan tâm đến mâu thuẫn giữa hai vương gia, trong lòng toàn nghĩ đến chuyện của Quý phi.
Hai người theo phụ thân về nơi ở.
Tiêu Khải Minh nhịn không được hỏi “Cha, Quý phi với tỷ tỷ …”
Tiêu Lăng Phong vừa nghe liền biết con trai mình muốn hỏi gì, con trai chưa kịp hỏi hết đã bị ông ngắt lời.
“Quý phi là Quý phi, tỷ tỷ là tỷ tỷ, không thể so sánh hai người với nhau, các con không được nghe người khác nói bậy.”
Tiêu Khải Minh hậm hực cúi đầu.
Tiêu Tri Lam mím môi, nhỏ giọng hỏi “Tỷ tỷ còn quay về không?”
Tiêu Lăng Phong thở dài “Ta cũng không biết.”
Ông vốn nghĩ dựa vào Thái tử sủng ái Tiêu trắc phi, khi Thái tử đăng cơ nắm quyền, dù Tiêu trắc phi không thể làm Hoàng hậu thì ít nhất cũng là sủng phi. Nếu Tiêu trắc phi may mắn sinh được hoàng tử cho Hoàng đế thì tương lai của nàng sẽ xán lạn.
Đến lúc đó, Tiêu gia cũng sẽ được nở mày nở mặt.
Nào ngờ Tiêu trắc phi đột nhiên biến mất.
Tiêu trắc phi chỉ là nữ nhân bình thường, tay trói gà không chặt, một mình sống ở bên ngoài chắc chắn vô cùng khó khăn.
Đã một năm trôi qua mà vẫn không có tin tức gì.
Chắc chắn là lành ít dữ nhiều.
Tiêu Lăng Phong thấy rất khó chịu.
Không chỉ vì bọn họ mất đi một đứa con gái mà còn vì Tiêu gia không còn đường để leo lên.
Dù bây giờ Hoàng đế vẫn chiếu cố Tiêu gia, nhưng nếu không có Tiêu trắc phi làm cầu nối, không biết chút tình cảm đã qua kia có thể kéo dài được bao lâu.
Nếu Tiêu gia có thêm một sủng phi giống như Tiêu trắc phi thì tốt rồi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Phong không khỏi nhìn về phía Tiêu Tri Lam.
Năm nay Tiêu Tri Lam đã mười ba, hai năm nữa đến tuổi cập kê, một khi cập kê thì con bé sẽ là cô nương trưởng thành rồi.
Nhận thấy ánh mắt của phụ thân, không hiểu sao Tiêu Tri Lam cảm thấy khó chịu, cô bé vô thức cúi đầu, tránh ánh mắt của phụ thân.
Tiêu Lăng Phong “Về thay y phục, trang điểm tử tế một chút, buổi tối còn phải dự tiệc.”
Chuyện của con gái không thể vội, sau khi về nhà cần bàn bạc với Tiết thị.
……
Hoàng đế và Quý phi quay về điện Phi Khuyết.
Hai người vừa ngồi xuống thì nghe thấy Tĩnh vương cầu kiến.
Lạc Thanh Hàn biết tại sao y lại đến, điềm tĩnh nói.
“Cho vào.”
Chốc sau, Lạc Diên Chi bước vào.
Y đã bôi thuốc, vết sưng đỏ đã tiêu tan phần nào, chỉ còn vết bầm tím.
Y hành lễ với Hoàng đế và Quý phi rồi cười gượng giải thích.
“Hoàng thượng, vừa nãy thần đệ quá nôn nóng. Sợ thua nữ nhân sẽ mất mặt, cho nên cứ tập trung vào quả bóng. Thần đệ không để ý Anh vương phi đứng ở đó, càng không ngờ tẩu ấy đứng im. Nếu thần đệ biết sẽ làm tẩu ấy bị thương, thần đệ nhất định sẽ không vung gậy về phía tẩu ấy. Xin Hoàng thượng tin tưởng thần đệ! Dù thần đệ có hiếu thắng cỡ nào cũng không đến mức ra tay tàn độc với hoàng tẩu.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Sự thật thế nào thì trong lòng đệ biết rõ, may là lần này không xảy ra chuyện gì, hy vọng sau này đệ có thể rút ra bài học, tự liệu mà làm.”
Lời này nghe ra hình như còn có ý nghĩa sâu xa.
Lạc Diên Chi vốn có âm mưu trong lòng, nghe vậy càng thấy chột dạ.
Nhưng y vẫn giả vờ nhận lỗi ăn năn.
“Lần này là lỗi của thần đệ, thần đệ sẽ xin lỗi Anh vương và Anh vương phi.”
Lạc Thanh Hàn nói “Tốt nhất đệ đừng xuất hiện trước mặt hai người họ nữa, ngay cả trẫm cũng không thể bảo đảm Anh vương điên lên sẽ làm ra những chuyện gì.”
Trong mắt hoa đào của Lạc Diên Chi hiện lên khổ sở “Lần này Đại hoàng huynh giận đệ thật rồi.”
Lạc Thanh Hàn không muốn nhìn bộ dạng giả vờ của y nữa, lạnh lùng nói “Dù thế nào đi nữa, lần này là lỗi của đệ, cuộc săn mùa thu lần này đệ không cần tham gia nữa, mau chóng thu dọn đồ đạc về vương phủ đi, đóng cửa hối lỗi một tháng.”
Lạc Diên Chi thấy vô cùng xấu hổ khi bị người khác chán ghét đuổi về.
Nhưng đối phương là Hoàng đế, lời của Hoàng đế là thánh chỉ, không ai có thể làm trái.
Dù trong lòng Lạc Diên Chi không muốn nhưng cũng chỉ đành nghiến răng chịu đựng
“Thần đệ tuân lệnh.”
Tiêu Hề Hề nhìn bóng lưng rời đi của y, khẽ chậc lưỡi.
Lạc Thanh Hàn nghiêng người nhìn nàng.