Trong xe ngựa tuy được trải thảm lông dày nhưng vẫn không ấm bằng khi ở trong noãn các.
Tiêu Hề Hề mặc váy bông dày, hai tay đút trong tay áo, trong tay có hai lò sưởi tay, cổ rụt vào áo bất động.
Lạc Thanh Hàn sờ sờ gò má nàng, may là không lạnh lắm.
Tiêu Hề Hề hỏi “Sao đột nhiên muốn hồi cung vậy?”
Lạc Thanh Hàn “Quận Phượng Dương gặp nạn tuyết, ta phải về xử lý hậu quả.”
Hắn lấy ấm trà từ ngăn ngầm trong xe, sờ bên hông vẫn còn ấm.
Hắn rót một tách trà nóng cho Hề Hề.
“Uống chút gì nóng đi, sẽ không lạnh nữa.”
Tiêu Hề Hề không chịu rút tay ra khỏi ống tay áo ấm áp, há miệng bày tư thế chờ đút.
Lạc Thanh Hàn đành phải đưa tách lên miệng nàng, tự tay đút cho nàng uống.
Đường đường là vua một nước lại tự mình đút người khác uống trà, nếu ai đó thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ đến rơi cằm.
May là trên xe không có ai khác, chỉ có hai người họ nên cũng bớt lo.
Tiêu Hề Hề uống xong trà nóng, lại hỏi “Tình hình thiên tai ở quận Phượng Dương có nghiêm trọng không?”
Lạc Thanh Hàn rót thêm một tách trà vào tách nàng vừa uống, vừa uống trà vừa nói.
“Rất nghiêm trọng, rất nhiều người chết, may là chúng ta đã chuẩn bị trước, nếu không sẽ có càng nhiều người chết.”
Tiêu Hề Hề thở dài.
Dù có thể đoán trước nhưng nàng vẫn không thể xóa bỏ hoàn toàn những thiệt hại do thiên tai gây ra.
Trước những thảm họa thiên nhiên, con người thật sự không thể làm được gì nhiều.
Xe ngựa vượt qua gió lớn tuyết rơi tiến vào hoàng cung.
Buổi chiều hôm đó, Hoàng đế đột nhiên hạ lệnh triệu sáu đại thần Nội các và Thượng thư sáu bộ vào cung bàn cách giải quyết thiên tai ở quận Phượng Dương.
Bọn họ bàn bạc ở điện Nghị Sự suốt hai canh giờ.
Lần này các triều thần rất thành thật, không giở trò với Hoàng đế, gần như Hoàng đế nói gì đều đáp lại, sau đó mở rộng và cải thiện theo ý muốn của Hoàng đế.
Ngoài mặt không ai nói gì nhưng trong lòng đều thấy chột dạ.
Lúc gần bàn xong chuyện, Lạc Thanh Hàn mới nhắc nhở.
“Lấy hai trăm vạn lượng từ quốc khố trả cho Anh vương.”
Hộ bộ Thượng thư theo bản năng muốn mở miệng than nghèo, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế chặn lại, cuối cùng chỉ có thể đáp.
“Vi thần tuân lệnh.”
Lạc Thanh Hàn họp xong chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một vị đại thần Nội các đứng ra thận trọng hỏi.
“Xin hỏi bệ hạ, số vật tư gửi đến quận Phượng Dương có phải là số vật tư do Tiêu tướng quân hộ tống không?”
Lạc Thanh Hàn hiểu bọn họ muốn biết điều gì, bình tĩnh nói “Số vật tư mà Tiêu Lăng Phong hộ tống chỉ là đá và cỏ khô.”
Ai nấy sửng sốt.
Thứ mà Tiêu Lăng Phong hộ tống thật ra chỉ là đá và cỏ khô, hoàn toàn không phải vật tư!
Nói vậy, Hoàng đế sớm đã liệu trước trên đường hộ tống vật tư có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy bảo Tiêu Lăng Phong hộ tống trước một loạt vật tư giả ra khỏi thành Thịnh Kinh để thu hút ánh mắt của những người có ý định xấu, trong khi số vật tư thật được lặng lẽ chuyển đến quận Phượng Dương bằng một đường khác.
Giương đông kích tây, âm thầm hành động.
Mọi người đều bị Hoàng đế lừa.
Sau khi sửng sốt, có người lại hỏi.
“Vậy Tiêu tướng quân và những người khác hẳn là chưa chết?”
Lạc Thanh Hàn “Ừm, Tiêu Lăng Phong đã dẫn người bắt hết đám đạo tặc dám cướp vật tư của triều đình, bọn chúng sẽ sớm bị áp giải về kinh. Đổng thượng thư, việc thẩm vấn đám đạo tặc đó giao cho khanh.”
Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân lập tức bước ra, chắp tay đáp “Vi thần tuân lệnh.”
Mọi người nhìn vị Hoàng đế trẻ tuổi chậm rãi bước ra khỏi điện Nghị Sự, trong lòng vô cùng phức tạp.
Từ đầu đến cuối, Hoàng đế chưa từng trách mắng triều thần câu nào về chuyện xảy ra trước đó, nhưng cũng chính vì không nói gì nên mọi người càng thêm hoảng sợ.
Nếu được lựa chọn, bọn họ thà rằng Hoàng đế trực tiếp nổi nóng, còn hơn là như bây giờ khiến người ta khó chịu.
Sau chuyện này, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra, Hoàng đế tuy còn trẻ, nhưng suy nghĩ lại sâu xa hơn Tiên đế, không thể coi thường.
Lạc Thanh Hàn đến ngự thư phòng, lấy toàn bộ tấu chương tồn đọng trong khoảng thời gian này ra phê duyệt, bận rộn đến nửa đêm mới bị Thường công công khuyên đi nghỉ ngơi.
Trước bình minh hôm sau, Lạc Thanh Hàn đã thức dậy.
Hôm nay là triều lớn, tất cả quan lại từ tứ phẩm trở lên ở trong kinh đều sẽ tham gia.
Lúc này rất nhiều văn võ bá quan đã biết chuyện thiên tai ở quận Phượng Dương, trong lòng không khỏi lo lắng.
Quả nhiên, ngay khi triều sớm bắt đầu, các đại thần Nội các bắt đầu bàn về thiên tai ở quận Phượng Dương, đồng thời cũng không quên khen Hoàng đế nhìn xa trông rộng.
Bọn họ khen rất tự nhiên, như thể bọn họ không phải là người kiên quyết cho rằng Hoàng đế đang lo bò trắng răng.
Làm việc trong triều nhiều năm, mặt dày là kỹ năng cơ bản.
Lạc Thanh Hàn ngồi trên cao.
Hắn vô cảm nhìn đám triều thần đang quỳ bên dưới.
Nếu triều đình giống như một ván cờ thì đám thần tử này chính là những quân cờ nằm rải rác trên bàn cờ, tưởng chừng như rải rác nhưng thực chất lại có quan hệ sâu sắc với nhau.
Còn Hoàng đế Lạc Thanh Hàn chính là người chơi cờ.
Hắn muốn đặt quân cờ ở đâu thì quân cờ sẽ đặt vào vị trí đó.
Sau khi các đại thần Nội các nói xong, Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Thường công công.
Thường công công tiến lên hai bước, tay cầm thánh chỉ được Hoàng đế ngự bút.
Thường công công mở thánh chỉ, bắt đầu đọc to nội dung.
“Lại bộ Thị lang Hồ Sĩ Minh điều đến Quốc tử giám nhậm chức Tư nghiệp.”
“Chưởng sự Hộ bộ Chu Húc Trạch điều đến Thái học nhậm chức Tiến sĩ.”
“Đại Lý Tự Thiếu khanh Bàng Vinh điều đến Trung Châu nhậm chức Trường sử.”
*Tư nghiệp Quốc tử giám được thiết lập trong Thái học (trường học cao nhất được thiết lập ở kinh thành) tương đương với hiệu phó trường đại học hiện nay, trợ giúp cho Tế tửu Quốc tử giám trong việc dạy dỗ và quản lý Nho học.
….…..
Sau một đoạn dài, tổng cộng có mười ba người được gọi tên.
Một số người đã có mặt trên triều đường, một số chưa đủ tư cách xuất hiện ở đây.
Những người này đều được chuyển đổi ngang cấp, quan phẩm không đổi nhưng chức vụ thay đổi đáng kể.
Vốn bọn họ đang ở trong các bộ có thực quyền, nhưng bây giờ, một là bị chuyển đến nơi không có lợi lộc gì, hai là bị chuyển đến những nơi xa khác.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sự nghiệp ở kiếp này của bọn họ sẽ dừng lại ở đây.
Các quan viên được đọc tên lần lượt bước ra.
Bọn họ quỳ trên đất, tay chân lạnh ngắt, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, miệng vẫn phải hét lớn.
“Tạ chủ long ân!”
Sau đó lại là một thánh chỉ khác.
Lần này gọi tên mười mấy người một lượt, chức quan của bọn họ đều được thăng lên một chút, có người tuy quan phẩm không đổi, nhưng chức vụ được chuyển đến các bộ có thực quyền.
Lệ Khinh Ngôn cũng nằm trong số những người này.
Y được điều đến Lại bộ nhậm chức Thị lang.
Y xuất thân hàn môn, có thể thăng chức nhanh chóng thế này đủ cho thấy Hoàng đế rất coi trọng y.
Những người được gọi tên lần lượt đứng ra, bọn họ phấn khích vui mừng quỳ xuống tạ ân.
Trong số những người này, người lớn nhất chỉ mới ba mươi, người trẻ nhất chỉ mới mười chín.
Bọn họ còn trẻ, dễ bốc đồng nhưng tràn đầy nhiệt huyết, đam mê với lý tưởng của mình.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người này sẽ là trụ cột vững chắc trong triều sau này.