Một buổi triều đã quyết định số phận của gần ba mươi người.
Tất cả những điều này chỉ là một ý nghĩ của Hoàng đế.
Triều thần chưa từng nhận thức sâu sắc uy nghiêm của Hoàng đế như bây giờ.
Hoàng đế tuy còn trẻ nhưng vẫn là Hoàng đế, chỉ cần một câu nói có thể dễ dàng thay đổi cuộc đời bọn họ.
Buổi triều kết thúc, các đại thần Nội các và Hoàng đế vẫn đến ngự thư phòng như thường lệ.
Khoảng thời gian này có rất nhiều tấu chương tồn đọng, đương nhiên có rất nhiều việc phải làm, Lạc Thanh Hàn cần phân công một số việc cấp bách.
Bận xong chính sự thì đã là buổi trưa.
Các đại thần Nội các cáo từ rời khỏi.
Thường công công tiễn họ rời khỏi ngự thư phòng.
Các đại thần Nội các nhân cơ hội hỏi Thường công công vì sao Hoàng đế đột nhiên quyết định thay đổi chức vụ của nhiều người như vậy.
Thường công công mỉm cười đầy ẩn ý.
“Khoảng thời gian Hoàng thượng rời cung, ở Thịnh Kinh đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Nói xong Thường công công chắp tay hành lễ với các đại thần Nội các.
Các đại thần Nội các đều đã lớn tuổi thành tinh, nháy mắt hiểu được ý trong lời của Thường công công.
Ai mà không biết gần đây Tĩnh vương rất nổi tiếng, rất nhiều thế gia muốn thân cận với y, thậm chí có rất nhiều quan viên trong triều cũng dính líu đến y.
Bọn họ qua lại kín kẽ nên các đại thần Nội các không biết quan viên nào có liên quan đến Tĩnh vương.
Kết hợp với hai thánh chỉ của Hoàng đế hôm nay, các đại thần Nội các còn có gì không hiểu?
Vốn có một Các lão muốn cầu xin cho học trò bị điều đến nơi xa của mình, nhưng khi biết chuyện có liên quan đến tranh giành vương quyền, ông lập tức không dám nói nữa.
Thường công công tiễn các đại thần Nội các đi, quay người lại đã thấy đội nghi trượng của Quý phi đang đi về phía này.
Thường công công đứng đó đợi, khi đội nghi trượng dừng lại trước cửa ngự thư phòng, liền bước tới trước hành lễ.
“Nô tài thỉnh an Quý phi nương nương.”
Tiêu Hề Hề nắm tay Bảo Cầm bước xuống xe, lập tức có thái giám mở ô che những bông tuyết rơi xuống cho nàng.
Tiêu Hề Hề bước vào ngự thư phòng thấy Lạc Thanh Hàn còn đang xem tấu chương.
Bên tay cũng có một chồng tấu chương đã được phê duyệt.
Nghe thấy tiếng động, bàn tay Lạc Thanh Hàn khựng lại, ngẩng đầu nhìn Hề Hề đi vào, ánh mắt không khỏi dịu lại.
“Nàng đến rồi.”
Tiêu Hề Hề cởi áo choàng dày, cười nói.
“Ta đến ăn trưa với chàng.”
Thường công công, Bảo Cầm và những người khác biết điều lui ra ngoài.
Trong ngự thư phòng chỉ còn lại Hoàng đế và Quý phi.
Lạc Thanh Hàn đặt bút xuống, đưa tay phải về phía Tiêu Hề Hề.
“Qua đây.”
Tiêu Hề Hề sải bước đi tới nắm lấy tay hắn.
Lạc Thanh Hàn kéo nàng vào lòng để nàng ngồi lên đùi mình.
Tiêu Hề Hề “Hai ngày nữa là sinh thần của chàng, Lý phi và Mẫn tiệp dư tới hỏi ta, muốn biết chàng định tổ chức sinh thần thế nào?”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu, áp một bên mặt vào tai nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Quận Phượng Dương còn chưa qua khỏi thiên tai, bây giờ trong cung không thích hợp tổ chức yến tiệc, mọi chuyện cứ đơn giản đi.”
Tiêu Hề Hề gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Lúc này ngoài cửa truyền vào giọng của Thường công công.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Trung Võ tướng quân cầu kiến.”
Tiêu Hề Hề hơi ngạc nhiên, sao người cha hờ của nàng lại đến đây?
Nàng lập tức đứng dậy vòng qua bức bình phong đi vào phòng trong.
Lúc này Lạc Thanh Hàn mới điềm nhiên nói ra một chữ.
“Truyền.”
Cánh cửa mở ra, Tiêu Lăng Phong mặc giáp võ tướng bước vào ngự thư phòng.
Chắc ông vừa mới về, người đầy bụi bặm, nón giáp và vai đều phủ đầy tuyết.
Ông cởi nón giáp, quỳ một gối.
“Mạt tướng bái kiến Hoàng thượng.”
Lạc Thanh Hàn bảo ông đứng dậy trả lời.
Lạc Thanh Hàn “Mọi chuyện thế nào?”
Tiêu Lăng Phong “Mạt tướng không phụ sứ mệnh, đã bắt được toàn bộ bọn cướp, tiêu diệt hang ổ của bọn chúng, bọn cướp đã bị giải đến đại lao Hình bộ, giao cho Hình bộ thẩm vấn.”
Lạc Thanh Hàn sớm đã có tính toán phong thưởng cho ông, lúc này cũng không do dự nhiều, trước tiên khen mấy câu, sau đó mới sai người lấy thánh chỉ.
Phong Trung Võ tướng quân Tiêu Lăng Phong làm Vĩnh An Bá, ban một phủ bá tước.
Tiêu Lăng Phong vui mừng khôn xiết.
Ông vốn tưởng lần này cùng lắm chỉ được thăng lên hai phẩm, không ngờ Hoàng đế lại ban cho ông chức tước!
Được phong hầu tước là ước mơ của mọi võ tướng.
Tuy bá tước vẫn còn cách hầu tước một khoảng xa, nhưng ít nhất ông đã tiến được một bước lớn và gần đến mục tiêu.
Ông quỳ xuống, giọng run lên vì phấn khích.
“Mạt tướng tạ chủ long ân!”
Lạc Thanh Hàn “Khanh về trước đi, an ủi người nhà, họ vì chuyện của khanh đã hoảng sợ không ít.”
Tiêu Lăng Phong “Vâng!”
Ông khấu đầu thật mạnh rồi mới đứng dậy rời đi.
Tiêu Hề Hề đi vòng qua bức bình phong bước ra ngoài.
Nàng liếc nhìn cánh cửa đóng kín, tò mò hỏi.
“Lần này bệ hạ cố ý bảo Tiêu tướng quân …… không, bây giờ nên gọi là Vĩnh An Bá. Bệ hạ cố ý bảo Vĩnh An Bá dẫn dụ chú ý của bọn cướp để che giấu cho đội vận chuyển vật tư thật sao?”
Lạc Thanh Hàn “Ừm, tiện thể cho ông ấy cơ hội lập công.”
Tuy con người Tiêu Lăng Phong này rất thực dụng, nhưng thân thủ tốt, năng lực giỏi, chỉ cần sử dụng hợp lý sẽ là một quân cờ tốt.
Tiêu Hề Hề không mấy quan tâm những chuyện này.
Nàng xoa xoa bụng mình, nói “Đến giờ ăn trưa rồi.”
Lạc Thanh Hàn sai người chuẩn bị bữa trưa, rửa tay rồi cùng Hề Hề ăn cơm.
Sau khi Tiêu Lăng Phong rời cung thì cưỡi ngựa về thẳng phủ Trung Võ tướng quân.
Những chiếc đèn lồng trắng vẫn treo ngoài cổng tạo nên vẻ thê lương.
Tiêu Lăng Phong xoay người xuống ngựa, ném dây cương vào tay tùy tùng phía sau.
Ông sải bước vào phủ.
Những người hầu trong phủ sợ hãi đứng hình tại chỗ, không nói nên lời khi nhìn thấy vị tướng quân “chết đi sống lại” trở về.
Nghe tin phụ thân về, Tiêu Khải Minh và Tiêu Tri Lam vội chạy ra ngoài.
Khoảnh khắc hai người nhìn thấy phụ thân, nước mắt tức thì trào ra.
Tiêu Khải Minh hoài nghi hỏi.
“Cha, người là cha của bọn con thật sao?”
Tiêu Lăng Phong tức giận đánh vào đầu hắn “Tao không phải cha mày, lẽ nào là mẹ mày chắc?!”
Tiêu Khải Minh bị đánh thấy đau, xác định đây không phải mơ, hưng phấn nhảy dựng lên lao tới ôm chặt không ngừng la hét.
“Cha về rồi! Cha vẫn chưa chết! Cha vẫn còn sống!”
Tiêu Tri Lam ngượng ngùng, không lao tới ôm cha như ca ca, chỉ đứng sang một bên nước mắt lưng tròng nhìn cha và ca ca.
Kế đó Tiêu Lăng Phong đi thăm Tiết thị.
Tiết thị mừng rỡ khi thấy phu quân còn sống, nắm tay ông vừa khóc vừa cười.
Gia đình đoàn tụ, không khí vô cùng vui vẻ.
Buổi chiều trong cung ban một thánh chỉ, chính thức phong Tiêu Lăng Phong làm Vĩnh An Bá.
Thánh chỉ và khế đất của phủ bá tước đều giao cho Tiêu Lăng Phong.
Trong phủ lại tràn ngập niềm vui.
Đèn lồng trắng trước cửa đã được gỡ xuống, vứt bỏ cùng với đồ tang lễ đã chuẩn bị trước đó.
Cùng lúc đó, phủ Tĩnh vương cũng nhận được thánh chỉ.
Tĩnh vương ăn nói cư xử không đúng mực bị Hoàng đế khiển trách, chức vị bị giáng một cấp, từ Tĩnh vương giáng làm Tĩnh quận vương.