Cọng cỏ rất nhỏ, áo choàng lại có màu xanh đậm nên rất khó phát hiện.
Cảnh phi biện minh “Ban ngày thần thiếp khoác nó ra ngoài, chắc là lúc đó không cẩn thận bị dính vào.”
Tiêu Hề Hề không nói gì.
Nàng trực tiếp kéo áo choàng xuống bức bình phong.
Đông Lăng định bước tới cản thì bị Bảo Cầm ngăn lại.
Nàng chỉ đành quay sang nhìn Cảnh phi.
Nhưng Cảnh phi cũng đành bất lực nhìn Quý phi bắt đầu dò xét từng tấc trên chiếc áo choàng.
Chốc sau, Tiêu Hề Hề phát hiện mép áo choàng có dính bụi bẩn.
Nàng đưa tay nặn một ít đất ra rồi cười nói.
“Đất này còn ẩm, hẳn là vừa dính không lâu.”
Cảnh phi không nói nên lời.
Nàng ngấn nước mắt hỏi “Quý phi có ý gì? Người nghi ngờ thần thiếp nói dối sao? Thần thiếp suýt thì mất mạng, Quý phi không quan tâm cũng thôi đi, sao còn thừa cơ hãm hại?”
Tiêu Hề Hề “Đừng đổi chủ đề, bổn cung chỉ muốn biết đêm nay có phải cô khoác áo choàng này ra ngoài không? Cô chỉ cần trả lời phải hoặc không phải.”
Cảnh phi nhìn Hoàng đế, rơi nước mắt cầu xin.
“Bệ hạ, thần thiếp thật sự bị người khác hãm hại, xin bệ hạ làm chủ cho thần thiếp!”
Nếu đổi lại là nam nhân bình thường, chắc chắn sẽ mềm lòng khi đối mặt với một mỹ nhân khóc lóc đáng thương.
Tiếc là nàng gặp phải Lạc Thanh Hàn, một móng heo không có cảm xúc.
Hoàng đế móng heo như bị mù, hoàn toàn không để ý tới lời cầu xin đáng thương của nàng, lạnh lùng nói.
“Quý phi hỏi gì, nàng trả lời đó.”
Nước mắt Cảnh phi lập tức rơi xuống.
Nàng khóc vô cùng đau khổ “Sao cả bệ hạ cũng không tin thần thiếp? Thần thiếp không muốn sống nữa, hu hu hu!”
Lạc Thanh Hàn “Thường Hỉ, đi lấy một bình rượu độc, nếu Cảnh phi đã không muốn sống, vậy tiễn nàng lên đường đi.”
Tiếng khóc của Cảnh phi chợt ngừng lại.
Nàng không tin được nhìn Hoàng đế, tưởng là mình nghe nhầm.
Mãi đến khi Thường công công mang bình rượu độc đến, Cảnh phi mới hoàn hồn lại.
Nàng nhìn ly rượu đưa đến trước mặt, ánh mắt đầy hoang mang sợ hãi.
“Không, bệ hạ, thần thiếp chỉ tùy tiện nói thôi, thần thiếp không muốn chết, xin bệ hạ thu hồi thánh mệnh, tha cho thần thiếp lần này, thần thiếp không dám nói bậy nữa!”
Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn nàng “Có chịu nói thật hay không?”
Cảnh phi vừa khóc vừa gật đầu.
Lạc Thanh Hàn xua tay.
Thường công công bưng ly rượu bước sang một bên.
Tiêu Hề Hề “Đêm nay có phải Cảnh phi khoác áo choàng này ra ngoài không?”
Cảnh phi vừa nghĩ làm sao trả lời, vừa nghẹn ngào nức nở.
“Phải, đêm nay thần thiếp khoác nó ra ngoài, vậy thì đã sao? Lẽ nào thần thiếp khoác nó ra ngoài đi dạo là sai sao?”
Tiêu Hề Hề “Vậy thì có vấn đề rồi. Nếu cô khoác áo choàng này ra ngoài, tại sao cô rơi xuống nước mà áo choàng này vẫn khô thế? Cô đừng nói với bổn cung là nửa đường cô cởi áo choàng ra đấy nhé. Trời lạnh như vậy, nếu đột nhiên cởi áo choàng ra, cô muốn bản thân cóng chết à?”
Cảnh phi không nói nên lời, rõ ràng không trả lời được.
Tiêu Hề Hề nói tiếp “Hay là người hại cô đã tận tình giúp cô cởi áo choàng rồi mới đẩy cô xuống nước?”
Cảnh phi mở miệng muốn biện minh nhưng lại không tìm được lý do thích hợp.
Nếu cho nàng thêm chút thời gian, có lẽ nàng sẽ tìm được một cái cớ, nhưng hiện giờ Hoàng đế đang ngồi trước mặt, Quý phi đang nhìn chằm chằm, nàng phải nhanh chóng đưa ra câu trả lời, vốn không có thời gian suy nghĩ.
Nàng nhịn hồi lâu mới nói ra hai câu khô khan.
“Lúc thần thiếp ra ngoài có mang theo một áo choàng dự phòng, áo choàng này dính đất nên thần thiếp đổi sang áo choàng khác.”
Tiêu Hề Hề “Ồ? Là áo choàng được đưa đến Hoán Y Cục à? Bổn cung bây giờ sai người đến Hoán Y Cục hỏi thử, xem đêm nay cung Nghênh Phúc có đưa tới áo choàng ướt nào không?”
Dù nói vậy nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ cười như có như không nhìn Cảnh phi.
Sắc mặt Cảnh phi vốn đã trắng bệch, bây giờ lại tái nhợt đến đáng sợ.
Đêm nay nàng ra ngoài không mang áo choàng dự phòng nào, nếu đến Hoán Y Cục hỏi, kết quả nhất định sẽ khác với những gì nàng nói.
Tiêu Hề Hề “Bổn cung còn một chuyện muốn nhắc nhở cô, Thiệu tuyển thị vẫn chưa chết, cô có muốn gặp nàng ta không?”
Cảnh phi không suy nghĩ gì, buột miệng nói “Thần thiếp không muốn gặp nàng ta!”
Nói xong, nàng nhận ra mình phản ứng hơi quá, lập tức im miệng.
Tiêu Hề Hề đưa áo choàng cho cung nữ bên cạnh, đảo mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt khó coi của Cảnh phi, chậm rãi nói.
“Nếu bổn cung đoán không sai thì đêm nay cô ra ngoài không mang áo choàng dự phòng nào cả. Cô khoác áo choàng này ra ngoài. Trước khi nhảy xuống hồ, cô đã cởi áo choàng ra, vì áo choàng này quá dày nên khi xuống nước chắc chắn sẽ rất nặng. Nếu cô khoác nó chắc chắn tạo thêm nhiều phiền phức, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tốc độ người khác cứu cô lên bờ. Trời lạnh như vậy mà ở dưới nước quá lâu, dù không chết đuối cũng sẽ chết cóng. Cô nhảy xuống hồ chỉ để giảm bớt hiềm nghi, tiện thể kể khổ để được thông cảm, cô không hề muốn chết nên trước khi nhảy xuống hồ đã cởi áo choàng ra.”
Cảnh phi né tránh ánh mắt của nàng, cười khổ nói “Quý phi chỉ dựa vào một chiếc áo choàng mà muốn kết tội thần thiếp sao? Thần thiếp có thể chết, nhưng thần thiếp sẽ không chấp nhận tội danh vô căn cứ này.”
Tiêu Hề Hề “Cũng bướng thật đấy, Họa Xuân và Chi Nhi lần lượt chết, còn Thiệu tuyển thị thì suýt bị giết, một mình cô không thể làm được nhiều việc như vậy, hay là bổn cung giải hết người hầu bên cạnh cô đến Thận Hình Ti thẩm vấn, có lẽ bọn họ biết được gì đó?”
Đông Lăng nghe vậy, sắc mặt thay đổi, vội quỳ xuống “Quý phi nương nương tha mạnh, nô tỳ không biết gì hết!”
Lạc Thanh Hàn “Giải hết người trong cung Nghênh Phúc đến Thận Hình Ti thẩm vấn.”
Lời này vừa ra, hầu như mọi người trong cung Nghênh Phúc đều bị dồn vào đường cùng.
Mọi người trong cung đều biết, chỉ cần vào Thận Hình Ti, không chết cũng sẽ mất một lớp da!
Nếu những người này bị đưa đến Thận Hình Ti, e là không thể sống sót trở ra.
Những tiếng cầu xin vang lên liên tục.
Nhưng vô ích, toàn bộ cung nữ thái giám ma ma trong cung Nghênh Phúc đều bị Cấm quân kéo đi.
Cảnh phi nghe những tiếng kêu thảm thiết đó mà cả người lạnh lẽo, thậm chí còn lạnh hơn cả khi ngâm mình trong hồ nước lạnh giá.
Ngày thường nàng hành sự cẩn thận, khi làm những việc mờ ám, nàng sẽ cố tránh mặt những người xung quanh.
Nhưng thời gian lâu dần, những người xung quanh chắc chắn cũng phát giác.
Chỉ là mọi người đều không nói ra.
Hiện giờ mọi người trong cung Nghênh Phúc đều bị giải đến Thận Hình Ti thẩm vấn, Cảnh phi không thể đảm bảo những người này sẽ kín miệng.
Lỡ như có người bán đứng nàng ……