Đến khi mọi người trong cung Nghênh Phúc bị giải đi hết, Cảnh phi vẫn không nói gì.
Nàng vẫn đang cố cầm cự.
Hoàng đế và Quý phi cũng không nói gì.
Cuối cùng, Thường công công là người mở miệng, nhẹ giọng khuyên.
“Cảnh phi nương nương, người vẫn nên nói hết sự thật đi, dù người không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho người nhà.”
Lời này như gáo nước lạnh dội xuống đầu nàng, khiến Cảnh phi ớn lạnh trong lòng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thường công công.
“Ngươi đang uy hiếp bổn cung?”
Thường công công mỉm cười, nét mặt vẫn cung kính.
“Nô tài không dám. Nô tài chỉ cảm thấy thời gian không còn sớm, Hoàng đế và Quý phi cứ phải nán lại đây khó tránh khỏi mệt mỏi, cho nên muốn xin Cảnh phi nương nương nhanh chóng giải quyết chuyện này. Thật ra dù bây giờ người không nói thì Thận Hình Ti thẩm vấn xong cũng có kết quả, người vẫn nên nói thật thì hơn. Thay vì bị ép đến bước đường đó, tốt hơn hết là nên nói rõ mọi chuyện. Một mặt có thể giữ được chút thể diện cuối cùng của người. Mặt khác cũng có thể khiến Hoàng thượng nể tình người thẳng thắn nói rõ, giơ cao đánh khẽ chừa cho Cảnh gia một con đường sống. Người nói có phải không?”
Cảnh phi lạnh lùng nhìn hắn, nàng luôn coi thường đám thái giám này.
Nhưng bây giờ cả một tên thái giám hèn mọn cũng dám ép nàng.
Trong lòng nàng đầy oán giận và tuyệt vọng.
Thật ra bản thân nàng cũng biết, chuyện đến nước này dù nàng có nhận tội hay không cũng không còn quan trọng.
Trong hậu cung, thái độ của Hoàng đế quyết định tất cả.
Chỉ cần Hoàng đế tin nàng, dù có chứng cứ xác thực thì nàng cũng sẽ an toàn.
Nhưng nếu Hoàng đế không tin nàng, dù nàng nhất quyết không nhận tội cũng vô ích.
Lúc này, Hoàng đế hiển nhiên không tin nàng.
Hoàng đế từ đầu đến cuối đều đứng về phía Quý phi.
Hồi lâu sau, cuối cùng Cảnh phi lên tiếng, giọng khàn khàn.
“Thần thiếp có thể nói riêng Quý phi được không?”
Lạc Thanh Hàn cau mày muốn từ chối, nhưng Tiêu Hề Hề đã lên tiếng trước.
“Được thôi.”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng không nói gì, nhưng từ nét mặt có thể thấy hắn không đồng ý.
Hắn không sợ Cảnh phi làm gì Tiêu Hề Hề, không nói đến chuyện hôm nay Cảnh phi bệnh liệt giường, dù Cảnh phi có khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ của Tiêu Hề Hề.
Hắn chỉ cảm thấy Cảnh phi có ác ý, nếu để nàng ta ở riêng với Tiêu Hề Hề, có thể sẽ nói mấy câu khó nghe làm nàng không vui.
Tiêu Hề Hề nghĩ rất thoáng “Không sao, chỉ là nói chuyện thôi.”
Thấy nàng kiên quyết, Lạc Thanh Hàn cũng hết cách, đành làm theo ý nàng.
Hắn đứng dậy nói “Trẫm ra ngoài đợi nàng, có chuyện cứ gọi một tiếng là được.”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.
Những người khác trong phòng đều theo Hoàng đế ra ngoài.
Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Cảnh phi.
Tiêu Hề Hề không hề khách khí, ngồi xuống ghế thấp đối diện giường, hai tay đút tay áo nhìn Cảnh phi, hỏi như đang tán gẫu.
“Cô muốn nói gì?”
Cảnh phi bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt không mấy thiện cảm, thậm chí còn có ác ý.
“Ngươi cố ý, đúng không?”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Hả?”
Cảnh phi nghiến răng nói.
“Hôm nay lúc ở cung Vân Tụ, ngươi rõ ràng đã ngả bài với ta, nhưng vẫn để ta đi. Lúc đó ta còn nghĩ ngươi quá tự tin, thậm chí ta còn cười nhạo ngươi ngu ngốc. Bây giờ nghĩ lại, ngươi rõ ràng là cố ý. Ngươi cố ý để ta đi, cố ý cho ta hy vọng cuối cùng. Ta vì nắm lấy hy vọng cuối cùng này, dù biết mình làm nhiều sai nhiều, nhưng vẫn cố thử lần cuối.”
Nàng biết giết Thiệu tuyển thị vào lúc này nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ cần Thiệu tuyển thị còn sống, nàng ta sẽ trở thành bằng chứng chống lại nàng.
Cho nên Thiệu tuyển thị nhất định phải chết, phải chết thật nhanh.
Kéo dài thêm một ngày, nàng sẽ nguy hiểm thêm một ngày.
Nàng sai Chi Nhi hối lộ thái giám giết Thiệu tuyển thị, sau đó buộc Chi Nhi treo cổ tự vẫn.
Để giảm bớt hiềm nghi của bản thân, nàng thậm chí còn liều mạng dàn dựng vở kịch bị đẩy xuống hồ.
Kế hoạch này là do nàng nhất thời nghĩ ra, vẫn chưa hoàn thiện, khó tránh có nhiều sai sót.
Nếu cho nàng thêm một chút thời gian, nàng nhất định sẽ không ra tay với Thiệu tuyển thị vào lúc này, càng sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như mua chuộc người khác giết người.
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Hận thù trong mắt Cảnh phi ngày càng mãnh liệt.
“Ngươi cố ý để ta đi, cố ý khiến ta nghĩ bản thân còn cơ hội trở mình. Thực chất đây chỉ là miếng mồi ngươi thả ra. Ngươi dụ ta vào bẫy, nhìn ta vùng vẫy trong đó. Trong mắt ngươi, có phải ta rất giống thằng hề không? Giết người không thấy máu, ngươi còn ác độc hơn ta tưởng tượng.”
Tiêu Hề Hề im lặng nghe nàng nói, không phản bác cũng không thanh minh, cũng không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Trong phòng ngủ yên tĩnh một hồi.
Cảnh phi khàn giọng hỏi “Sao ngươi không nói gì? Có phải ngươi không còn gì để nói?”
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại “Cô muốn xem bộ dạng bây giờ của mình thế nào không?”
Cảnh phi đờ người.
Câu trả lời của Quý phi hiển nhiên vượt ngoài dự đoán của nàng.
Hồi lâu Cảnh phi cũng không có phản ứng gì.
Tiêu Hề Hề đứng dậy, lấy chiếc gương cầm tay trên bàn trang điểm đi đến bên giường.
Tiêu Hề Hề đưa gương cầm tay cho Cảnh phi.
Cảnh phi nhìn gương trước mặt, kính lưu ly trong suốt soi rõ khuôn mặt của nàng lúc này.
Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, môi không chút máu, vành mắt đỏ ửng, ánh mắt hiểm ác, tóc tai rối bù, nét mặt dữ tợn do quá kích động.
Nàng trông giống ma nữ đầy oán khí.
Cảnh phi tức thì bị cảnh tượng đáng sợ này dọa sợ, hét lên một tiếng rồi giơ tay đập vỡ tấm gương.
Chiếc gương rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Giọng Lạc Thanh Hàn ở ngoài cửa lập tức vọng vào.
“Sao vậy?”
Tiêu Hề Hề “Không sao, bất cẩn làm vỡ gương thôi.”
Nàng nhìn mảnh gương vỡ trên đất, rồi nhìn Cảnh phi mặt không chút máu trên giường.
Tiêu Hề Hề “Có phải cả cô cũng cảm thấy bộ dạng lúc này của mình rất xấu xí không?”
Người ta thường nói tâm sinh tướng.
Khi tâm trí một người bị ghen tị và oán giận ăn mòn thì vẻ ngoài của người đó cũng sẽ thay đổi.
Chính là trường hợp của Cảnh phi lúc này.
Cảnh phi thẹn quá hóa giận, ôm hận nói.
“Từ khi ngươi vào cung đã được Hoàng thượng sủng ái, có Hoàng thượng bảo vệ ngươi. Ngươi thích làm gì thì làm, đương nhiên không cần hao tổn tâm tư mưu tính cho bản thân. Nếu ta và ngươi đổi vị trí, ngươi nghĩ ngươi có thể tốt hơn ta bây giờ sao? Ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?!”
Tiêu Hề Hề bình tĩnh nhìn nàng, không phản bác.
Cảnh phi “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Tiêu Hề Hề chậm rãi nghiêm túc nói.
“Ta khắc sâu dáng vẻ bây giờ của cô vào lòng, luôn luôn nhắc nhở bản thân đừng bao giờ để mình trở nên xấu xí như cô.”