Ăn tối xong, Lạc Thanh Hàn đi tắm như thường lệ.
Lúc quay lại, trên người hắn còn hơi nước ấm, hắn thấy Tiêu Hề Hề đang ngồi bên giường, đọc truyện dưới ánh nến.
Nàng mải mê đọc đến nỗi không để ý có người bước vào.
Mãi đến khi Lạc Thanh Hàn đi đến bên cạnh, lấy cuốn truyện trong tay nàng, nàng mới hoàn hồn lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Hàn, lẩm bẩm không vui.
“Chàng giật truyện của ta làm gì?”
Số truyện này nộp dự thi, nàng vừa lật vài trang phát hiện cuốn truyện rất thú vị, đang đọc say mê thì có người cắt ngang.
Lạc Thanh Hàn đóng sách lại, đặt lên bàn bên cạnh, nhẹ giọng nói.
“Ban đêm đọc sách không tốt cho mắt, đợi ngày mai hẵng đọc, dù sao truyện cũng ở đó, không chạy được.”
Tiêu Hề Hề “Nhưng vừa rồi ta đọc đến đoạn rất đặc sắc, đột nhiên dừng lại thấy ngứa ngáy trong lòng, không ngủ được.”
Lạc Thanh Hàn “Chuyện này dễ, nàng chờ chút.”
Hắn lại cầm truyện lên, lật đến trang cuối cùng, đọc nội dung trên đó.
Giọng của hắn rất hay, trầm bổng du dương, tốc độ vừa phải, nghe rất dễ chịu, nhưng Tiêu Hề Hề tức thì xù lông.
“Chàng lại tiết lộ kết cục!”
Lạc Thanh Hàn đọc xong đoạn kết, gấp sách lại, bình tĩnh nói “Bây giờ còn ngứa ngáy không?”
Tiêu Hề Hề “……”
Được lắm, xem như chàng giỏi!
Nàng tức giận bò lên giường nằm xuống, đôi mắt mở to như cá muối chết không nhắm mắt.
Lạc Thanh Hàn nằm bên cạnh, đưa tay ôm cá muối vào lòng, cúi đầu hôn l.ên đỉnh tóc nàng, thì thầm.
“Ngủ đi.”
……
Sáng hôm sau.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn vừa ăn xong bữa sáng thì Mẫn tiệp dư đến thỉnh an.
Nàng vẫn như trước, thỉnh an xong thì rời đi.
Tiêu Hề Hề tiếp tục đọc truyện của mình.
Lúc này Lý phi và Diêu tiệp dư tới, các nàng đến chơi bài với Quý phi.
Tiêu Hề Hề nói “Hôm nay ta phải đọc sách, không có thời gian chơi bài.”
Diêu tiệp dư trước nay luôn tò mò nhiều thứ, nàng chú ý đến chồng sách bên tay Quý phi, không nhịn được hỏi.
“Quý phi nương nương đang đọc sách gì vậy?”
Tiêu Hề Hề gõ gõ chồng sách bên cạnh, cười nói “Bổn cung sai người tổ chức cuộc thi viết truyện, số truyện này phần lớn là nộp dự thi, hai người có muốn đọc không? Ở đây có rất nhiều truyện thú vị.”
Trước khi Lý phi và Diêu tiệp dư xuất giá, cũng từng lén đọc truyện ở nhà, các nàng cũng khá hứng thứ với những câu chuyện kỳ quái đó.
Nghe Quý phi nói vậy, trong lòng lập tức dấy lên hứng thú.
Hai người đi tới, mỗi người chọn hai cuốn, ngồi bên cạnh bắt đầu đọc.
Kết quả vừa đọc đã bị mê hoặc.
Diêu tiệp dư đang đọc truyện về một đôi tình nhân thâm tình ngược luyến, đọc đến đoạn cảm động, vành mắt bất giác đỏ lên.
Hu hu hu, nam nữ chính đáng thương quá!
Còn Lý phi đọc truyện về một nữ tử đáng thương bị một tên cặn bã lừa người lừa tình.
Khi nàng đọc đến đoạn nữ chính bị tiểu thiếp tát một cái, còn cặn bã lạnh lùng đứng nhìn, thì tức giận nghiến suýt gãy răng.
A a a a a a!!!
Tên cặn bã, con khốn kiếp! Thật muốn bóp cổ bọn chúng chết hết!
Lúc Bảo Cầm bước vào, nhìn thấy Diêu tiệp dư đang lặng lẽ rơi nước mắt, Lý phi đang nghiến răng nghiến lợi.
Nàng không khỏi khựng lại, ánh mắt nhìn hai người họ một lúc, cuối cùng chuyển sang Quý phi, nhỏ giọng nói.
“Quý phi nương nương, Thượng Khuê có chuyện cầu kiến.”
Tiêu Hề Hề luyến tiếc bỏ truyện xuống, đứng dậy ra ngoài.
Nàng bước ra sân thấy Thượng Khuê đang đứng.
Thượng Khuê chắp tay hành lễ.
“Mạt tướng bái kiến Quý phi nương nương.”
Đây không phải nơi để nói chuyện, Tiêu Hề Hề dẫn hắn đến hậu viện.
Nhìn thấy vườn rau rộng lớn, nét mặt Thượng Khuê hơi thay đổi.
Từ lâu đã nghe nói Quý phi trồng rau nuôi gà trong cung, nhưng tận mắt thấy vẫn cảm thấy khó tả.
Hai người bước vào đình nhỏ ven sông.
Chỗ này có tầm nhìn rộng, là nơi tốt để nói chuyện.
Tiêu Hề Hề nói “Ngươi tới tìm bổn cung có chuyện gì?”
Thượng Khuê chắp tay nói “Bẩm nương nương, mạt tướng tới vì chuyện ở Tập Hương Quán.”
Trước đó, Quý phi lệnh Ngọc Lân vệ để mắt tới người Tô gia.
Ngọc Lân vệ phát hiện Đại công tử Tô gia, cũng là huynh trưởng của Mẫn tiệp dư, bình thường rất hay đến Tập Hương Quán vui chơi.
Đây cũng không phải chuyện lạ, rất nhiều công tử ăn chơi ở thành Thịnh Kinh đều thích đến Tập Hương Quán tìm thú vui.
Để đảm bảo an toàn, Tiêu Hề Hề bảo Ngọc Lân vệ chú ý đến các hoạt động ở Tập Hương Quán. Nếu có cơ hội, tốt nhất thử tiếp cận Tô đại công tử, xem có moi được tin gì về Mẫn tiệp dư không.
Lý do hôm qua Tiêu Hề Hề đến Tập Hương Quán không chỉ để mở rộng tầm mắt, còn là vì tìm hiểu chuyện của Tô đại công tử.
Tiếc là hôm qua nàng bất cẩn uống quá nhiều, quên mất thu thập tin tức.
Tiêu Hề Hề rất hứng thú “Tra được gì rồi sao?”
Thượng Khuê thành thật trả lời “Đêm qua một cô nương trong Tập Hương Quán được đưa đến phủ Hồng Quốc công. Sau khi vào phủ, cô nương đó mãi đến sáng sớm mới rời đi.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Chuyện này thì có vấn đề gì?”
Tuy chuyện gọi kỹ nữ đến nhà nghe có vẻ không đứng đắn, nhưng chuyện này rất phổ biến trong giới thế gia quý tộc, nên chẳng có gì kỳ lạ.
Thượng Khuê trầm giọng nói.
“Vấn đề là cô nương đó đã chết ngay sau khi về Tập Hương Quán. Nghe nói cô nương đó bất cẩn ngã đập đầu chết, thi thể bị chôn ở bãi tha ma ngoài thành. Mạt tướng dẫn người theo dõi, đợi bọn chúng đi hết, mạt tướng sai người đào thi thể của cô nương đó lên. Sau khi kiểm tra, cô nương đó bị vỡ đầu thật. Nhưng sau gáy cô nương đó có vết bóp, đầu tóc rối bù. Có vẻ như bị người khác túm gáy và tóc rồi đập mạnh vào tường hoặc xuống đất cho đến chết.”
Đây là một vụ giết người, không phải tai nạn.
Theo lý mà nói, nếu một kỹ nữ chết, dù có chuyện gì đáng ngờ thì Ngọc Lân vệ cũng không mấy quan tâm.
Nhưng trước khi chết nàng đã đến phủ Hồng Quốc công.
Chuyện này liên quan tới Hồng Quốc công, vậy không hề đơn giản.
Hồng Quốc công là đệ đệ ruột của Thái hoàng thái hậu, Hoàng đế gặp ông phải gọi một tiếng ông cậu, thân phận cao quý, phải cẩn thận.
Tiêu Hề Hề trầm ngâm một lát “Ngươi phái vài người theo dõi phủ Hồng Quốc công, xem gần đây trong phủ bọn họ có chuyện gì lạ không, tiếp tục để mắt đến Tập Hương Quán, còn thi thể của cô nương kia đưa đến nghĩa trang trước, tìm một họa sư vẽ dung mạo của nàng, sau đó tìm cách tra danh tính.”
“Vâng.”
Thượng Khuê nhận lệnh rời đi.
Bên bờ sông lộng gió, Tiêu Hề Hề không ở lại lâu, nhanh chóng quay về.
Nàng tìm thấy Lạc Thanh Hàn đang chơi cờ.
“Có chuyện muốn nói với chàng.”
Lạc Thanh Hàn không ngẩng đầu nói “Chơi với ta một ván cờ.”
Tiêu Hề Hề đành ngồi xuống đối diện.
Nàng liếc nhìn ván cờ, đặt quân cờ xuống rồi nói.
“Thượng Khuê vừa tới tìm ta.”