Tiêu Hề Hề lặp lại những gì Thượng Khuê vừa nói.
Lạc Thanh Hàn ngước mắt nhìn nàng.
“Nàng nghi ngờ Tập Hương Quán có liên quan tới Hồng Quốc công?”
Tiêu Hề Hề một tay chống cằm, ngón tay cọ cọ mép bàn cờ, lẩm bẩm.
“Thật ra cũng không phải nghi ngờ, chỉ là ta cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ, hôm qua chúng ta mới đến Tập Hương Quán thì trong đêm có một cô nương ở đó đến phủ Hồng Quốc công, ngày hôm sau, cô nương đó bị giết, thế cũng quá trùng hợp rồi.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu nàng cảm thấy Hồng Quốc công có vấn đề, hay là trực tiếp đi gặp ông ấy.”
Tiêu Hề Hề “Không đánh cỏ động rắn chứ?”
Lạc Thanh Hàn “Có lẽ sẽ dụ rắn ra khỏi hang.”
Tiêu Hề Hề đặt quân cờ cuối cùng xuống “Ta thắng rồi.”
Lạc Thanh Hàn nhìn quân trắng bướng bỉnh trên bàn cờ, im lặng một lát rồi nói “Chơi lại.”
Tiêu Hề Hề “Không chơi, ta đi đọc truyện.”
Lạc Thanh Hàn “Đọc truyện sao thú vị bằng chơi cờ?”
Tiêu Hề Hề “Đương nhiên thú vị hơn nhiều!”
Nàng đứng dậy chạy về đọc truyện cùng Lý phi và Diêu tiệp dư.
Mãi đến giữa trưa ba người mới dừng lại.
Lý phi và Diêu tiệp dư mượn cuốn truyện chưa đọc xong, định về đọc tiếp, đọc xong sẽ trả lại cho Quý phi.
Tiêu Hề Hề dặn dò “Đọc truyện cũng được, nhưng đọc xong đừng quên viết đánh giá, bổn cung còn phải chấm điểm.”
Mấy câu đánh giá thôi, không có gì to tát! Lý phi và Diêu tiệp dư sảng khoái đồng ý.
Ăn trưa xong, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề rời cung tới phủ Hồng Quốc công.
Hồng Quốc công là đệ đệ ruột của Thái hoàng thái hậu, tuổi tác cũng không còn trẻ, năm nay đã năm mươi tám, dáng người cao gầy, ngày thường thích mặc như đạo sĩ, nhìn vẻ ngoài như người khổ hạnh, nhưng thực chất bên trong lại rất háo sắc.
Người này lúc còn trẻ thường hay trêu hoa ghẹo nguyệt, ngủ hết với những nha hoàn có chút nhan sắc trong nhà, thê thiếp hết phòng này tới phòng khác, thậm chí tình nhân, hồng nhan tri kỉ bên ngoài còn nhiều hơn, không đếm xuể.
Sau đó có lẽ do phóng túng quá độ, cơ thể bị khoét rỗng, ngã bệnh nặng.
Sau khi khỏi bệnh, ông tiết chế hơn rất nhiều, cứ cách dăm ba hôm lại đến đạo quán thắp hương quyên tiền, ngày thường cũng hay mặc đạo bào.
Giống như làm vậy sẽ khiến bản thân không còn ha.m muốn.
Nhưng thực tế chỉ tiết chế một chút so với trước kia, hơn nữa ở hậu viện vẫn còn rất nhiều nữ nhân.
Có nhiều nữ nhân như vậy, tranh giành là điều khó tránh khỏi, phủ Hồng Quốc công từng gây ra không ít trò cười, từng trở thành trò hề trong giới thế gia quý tộc.
Nhưng bản thân Hồng Quốc công không quan tâm.
Dù sao đám người đó cũng không dám nói trước mặt ông, ngoại trừ Thái hoàng thái hậu thì không ai quản được.
Biết Hoàng đế và Quý phi đến, Hồng Quốc công giật mình.
Ông đẩy sủng thiếp ra khỏi vòng tay, cuống quít mặc quần áo, đi giày rồi lao ra nghênh đón.
Vì vội vàng nên lúc chạy ra khỏi cổng, ông bất cẩn vấp phải ngưỡng cửa, suýt ngã sấp mặt trước nhiều người.
Nếu là lúc bình thường, ông nhất định sẽ nổi điên sai người ta phá bỏ ngưỡng cửa.
Nhưng bây giờ xe ngựa của Hoàng đế dừng ngoài cổng, ông không dám nổi nóng, chỉ đành giả như không có gì xảy ra, nhanh chóng chạy xuống bậc thềm, cung kính chắp tay hành lễ.
“Vi thần bái kiến Hoàng thượng, Quý phi nương nương.”
Cửa xe mở ra, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề bước xuống.
Tiêu Hề Hề đánh giá tướng mạo của Hồng Quốc công.
Nhìn tướng mạo thì người này từ nhỏ ăn sung mặc sướng, lớn lên hưởng vinh hoa phú quý, có mệnh phú quý vô cùng tốt.
Tuy nhiên, người này lòng toàn mưu mô, trong mắt ẩn giấu ác ý.
E là không có kết cục tốt.
Lạc Thanh Hàn điềm nhiên nói “Trẫm đột nhiên nhớ ra đã lâu không tới thăm người, nên muốn tới nhà người ngồi một lát, không thông báo cho người trước, người không trách trẫm đường đột chứ?”
Hồng Quốc công vội nói “Sao có thể chứ? Bệ hạ có thể đến thăm hàn xá, rồng đến nhà tôm, vi thần vui mừng còn không kịp, sao có thể trách ngài được.”
Ông cung kính dẫn mọi người vào phủ, dâng lên trà bánh ngon nhất.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên hỏi thăm tình hình hiện tại của Hồng Quốc công.
Hồng Quốc công tự nhiên trả lời các câu hỏi.
Người này hỏi người kia trả lời, cuộc trò chuyện khá hòa thuận.
Tiêu Hề Hề vừa ăn bánh, vừa thầm quan sát lời nói hành động của Hồng Quốc công.
Nàng nhận ra Hồng Quốc công trông khá giống Thái hoàng thái hậu, nhưng vì quanh năm ham mê tửu sắc, phóng túng quá độ nên thân hình gầy gò, mắt hơi sụp xuống, trông rất uể oải.
Sau khi ăn xong dĩa bánh ngọt, nàng khéo léo bày tỏ muốn đến nhà vệ sinh.
Hồng Quốc công sai ma ma quản sự dẫn nàng đi.
Tiêu Hề Hề ra khỏi nhà vệ sinh, giả vờ tò mò đi dạo trong sân một lúc.
Ma ma quản sự không ngăn cản mà theo sát nàng.
Được một lúc, Tiêu Hề Hề đụng phải hai tiểu thiếp.
Hai người đó đều là thiếp của Hồng Quốc công, lúc này vì một chuyện nhỏ mà cãi ầm lên.
Tiêu Hề Hề muốn qua đó xem thử có chuyện gì.
Ma ma quản sự nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Quý phi nương nương đừng qua đó, đừng để mấy chuyện vặt vãnh làm hỏng tâm trạng của người.”
Tiêu Hề Hề chỉ đành dừng bước.
Lúc nàng quay người đi, tình cờ nghe thấy một tiểu thiếp đang la hét chửi bới.
“Ta biết đêm qua ngươi cũng giống như Ngân Sương kia, nhìn trúng Diệp tiên sinh, các ngươi đứng núi này trông núi nọ, ta sẽ tố cáo các ngươi với Quốc Công gia!”
Sau đó hình như có ai đang cố khuyên ngăn, tiếng ồn dần lắng xuống.
Tiêu Hề Hề trở về phòng, giả như không có chuyện gì, tiếp tục uống trà.
Trò chuyện được một lúc, Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề rời phủ Quốc công.
Sau khi tiễn hai người về, Hồng Quốc công lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, gọi ma ma quản sự tới hỏi Quý phi làm gì ở hậu viện? Tại sao đi vệ sinh lâu như vậy?
Ma ma quản sự không dám giấu diếm, kể lại toàn bộ sự việc.
Hồng Quốc công nghe xong vô cùng tức giận, ra lệnh đánh chết hai tiểu thiếp cãi nhau đó, còn thi thể thì vứt ra ngoài cho chó ăn.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn ngồi xe ngựa về cung.
Hai người vừa về cung thì nghe báo Thượng Khuê cầu kiến.
Thượng Khuê cung kính nói.
“Mạt tướng đã tra được danh tính của cô nương chết oan ở Tập Hương Quán, cô nương đó tên Ngân Sương, năm nay mười sáu, là một kỹ nữ nổi tiếng ở Tập Hương Quán, chơi đàn tỳ bà rất giỏi. Thông tin của cô nương đó trong hộ tịch quan phủ rất ít, hơn nữa còn rất mơ hồ, muốn xác minh thật giả cũng rất khó.”
Tiêu Hề Hề “Cô ấy tên Ngân Sương?”
Thượng Khuê gật đầu “Đúng vậy.”
Tiêu Hề Hề nhớ lại nội dung cãi vã mà nàng nghe được ở phủ Hồng Quốc công.
Lúc hai tiểu thiếp cãi nhau có nhắc đến hai người là Ngân Sương và Diệp tiên sinh.
Vốn nàng tưởng đêm qua Ngân Sương đến phủ Hồng Quốc công là để tìm Hồng Quốc công, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy, người mà Ngân Sương tìm chắc hẳn là Diệp tiên sinh.
Vậy vấn đề tới rồi.
Diệp tiên sinh đó là ai?