Thái hoàng thái hậu “Thân thể của ai gia, ai gia tự biết, bệnh của ai gia uống thuốc không khỏi được.”
Lần này bà bệnh là do chịu đả kích.
Nói thẳng ra là bị chọc tức.
Nếu bà muốn khỏi bệnh hoàn toàn, cách đơn giản trực tiếp nhất là giải quyết tâm bệnh.
Tâm bệnh cần tâm dược trị.
Nhưng tâm dược này giá quá cao.
Nhớ đến lời Hoàng đế đã nói, Thái hoàng thái hậu không khỏi thở dài.
“Ai gia thật sự không ngờ, mọi chuyện sao lại thành ra thế này? Rõ ràng mọi chuyện vẫn ổn, sao đột nhiên lại biến thành thế này?”
Vành mắt Lục Tâm Dao đỏ lên khi nghĩ đến người nhà.
Nàng run giọng hỏi “Người có thể cứu tổ phụ không? Tổ phụ từ nhỏ vô cùng dựa dẫm vào người, tổ phụ nói chỉ cần có người ở đây, trong lòng sẽ vô cùng an tâm, bây giờ người duy nhất có thể cứu được tổ phụ chỉ có người thôi.”
Thái hoàng thái hậu bất lực nói “Ai gia cũng muốn cứu đệ ấy, nhưng Hoàng đế không nghe lời ai gia, ai gia còn có thể làm sao?”
Lục Tâm Dao lo lắng “Nếu cả người cũng không có cách, há chẳng phải tổ phụ chỉ còn đường chết thôi sao?”
Khổng nữ sử ho nhẹ một tiếng, nói “Thái hoàng thái hậu đang bệnh, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, những chuyện phiền lòng này để sau hẵng nói.”
Lục Tâm Dao nắm khăn lụa, mắt đỏ hoe nói.
“Nhưng tổ phụ đã bị bắt, thời gian cấp bách, phải nhanh chóng cứu tổ phụ ra ngoài mới được!”
Thái hoàng thái hậu không nói chuyện.
Khổng nữ sử “Lục cô nương, Thái hoàng thái hậu cần nghỉ ngơi, người nên ra ngoài đi.”
Lục Tâm Dao mong đợi nhìn Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu nhắm mắt không nhìn nàng.
Lục Tâm Dao chỉ đành lui ra ngoài.
Nhưng nàng không đi xa, mà quỳ trước cửa tẩm điện.
Kiến thức của nàng có hạn, bản tính nhát gan, không biết làm sao mới cứu được người nhà, nàng chỉ đành dùng cách ngu ngốc này, hy vọng làm Thái hoàng thái hậu động lòng.
Trong tẩm điện.
Thái hoàng thái hậu lại mở mắt ra.
Bà nhìn bức bình phong nhỏ đặt cạnh giường, nhìn bức họa trên bình phong, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói.
“Ai gia cũng không biết làm sao mới tốt.”
Khổng nữ sử nhẹ giọng an ủi “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là người phải chăm sóc sức khỏe của mình, đừng lo lắng những chuyện này nữa.”
Thái hoàng thái hậu cười khổ “Ai gia không muốn lo lắng, nhưng chuyện đã xảy ra, ai gia không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được, dù sao …… dù sao thì đó cũng là đệ đệ ruột duy nhất của ai gia.”
Khổng nữ sử không biết phải nói gì.
Thái hoàng thái hậu nhìn nàng “Ngươi nghĩ ai gia nên làm thế nào? Ai gia phải giao binh phù cứu Lục gia thật sao?”
Khổng nữ sử “Nô tỳ không biết.”
Thái hoàng thái hậu hiển nhiên cũng biết, một nữ sử nhỏ bé không thể giải quyết được chuyện này.
Bà chỉ tùy tiện hỏi một câu, không có được câu trả lời chắc chắn, bà cũng không cảm thấy quá thất vọng, chỉ thở dài một hơi.
“Nếu giao binh phù, Hoàng đế sẽ nắm quyền lớn trong tay, sau này nhất định sẽ không coi ai gia ra gì, nếu không giao binh phù, sẽ không giữ được Lục gia.”
Dù bà đã rời Lục gia nhiều năm nhưng máu của Lục gia vẫn chảy trong người bà.
Nếu bà trơ mắt nhìn người Lục gia đi chết, trăm năm sau, bà làm sao còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Lục gia?
Bà khó xử, không biết phải lựa chọn thế nào.
Khổng nữ sử khuyên “Người đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc trước đã, cứ thế này sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Thái hoàng thái hậu muốn nói không ngủ được, nhưng nghĩ lại, bà cảm thấy ngủ một lát sẽ tốt hơn, có lẽ sau khi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Bà nhận tách trà an thần từ tay Khổng nữ sử.
Uống trà xong, Thái hoàng thái hậu nằm xuống.
Sau khi xác nhận bà đã ngủ, Khổng nữ sử lặng lẽ rời khỏi tẩm điện.
Khổng nữ sử vừa ra ngoài, nhìn thấy Lục Tâm Dao đang quỳ ngoài cửa.
“Lục cô nương, Thái hoàng thái hậu đã ngủ rồi, người về đi.”
Lục Tâm Dao c.ắn môi dưới “Ta không về, ta muốn cầu xin Thái hoàng thái hậu cứu tổ phụ.”
Khổng nữ sử khuyên nàng vài câu, thấy nàng không nghe, chỉ đành thở dài, đi ngang qua nàng.
Thái hoàng thái hậu ngủ không ngon.
Bà gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, bà tận mắt nhìn thấy Hồng Quốc công bị lăng trì.
Máu thịt trên người bị cạo ra từng mảnh, toàn thân bao phủ trong đống máu thịt mơ hồ.
Hồng Quốc công đưa đôi bàn tay đầy máu về phía bà kêu cứu.
Bà sợ hãi bỏ chạy, lúc quay đầu nhìn thấy từng người trong Lục gia bị chém đầu.
Những người thân lần lượt chết đi, đầu họ lăn tới chân bà, nói lời buộc tội thê lương.
“Tại sao người không cứu chúng ta?”
“Tại sao người không cứu chúng ta?”
……
Thái hoàng thái hậu chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Bà vén chăn ngồi dậy, vội vàng hét lên “Người đâu, người đâu!”
Cung nữ đang đứng hầu ngoài cửa bước nhanh vào, thấy trên mặt Thái hoàng thái hậu đầy mồ hôi lạnh, cung nữ đoán Thái hoàng thái hậu có lẽ gặp ác mộng nên vội vàng phái người đi gọi Khổng nữ sử.
Khổng nữ sử sai người đi gọi thái y.
Cung Trường Lạc lại hỗn loạn.
Đợi ổn định lại thì trời cũng tối.
Sắc mặt Thái hoàng thái hậu còn tệ hơn ban ngày.
Bây giờ bà còn không dám ngủ vì sợ nhắm mắt lại sẽ thấy những cảnh tượng đẫm máu đó.
Khổng nữ sử luôn ở bên cạnh Thái hoàng thái hậu.
Trong điện đèn sáng rực.
Bà thức đến gần sáng, cuối cùng không chịu được nữa.
Bà mệt mỏi nói.
“Đi mời Hoàng đế tới đây.”
Khổng nữ sử lập tức sai người đến cung Vân Tụ chuyển lời.
Lạc Thanh Hàn luôn dậy sớm, gần đây cũng không ngoại lệ.
Trời vừa sáng, hắn đã rời giường.
Tiêu Hề Hề cũng vật vã rời giường, ăn sáng với hắn.
Đang ăn sáng nửa chừng thì nghe nói có người từ cung Trường Lạc tới.
Biết Thái hoàng thái hậu muốn gặp, Lạc Thanh Hàn lập tức biết chuyện gì.
Hắn đặt bát đũa xuống rồi nói với Tiêu Hề Hề.
“Ta đi trước, nàng cứ ăn từ từ.”
Tiêu Hề Hề “Chàng ăn ít như vậy, chắc chưa no đâu? Cầm theo quả trứng này, có thể ăn trên đường đi.”
Nói xong, nàng cầm một quả trứng luộc đặt vào tay Lạc Thanh Hàn.
Chạm vào quả trứng luộc còn ấm, khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi cong lên, nhẹ nhàng đáp “Ừm.”
Hắn bỏ trứng luộc vào tay áo, bước ra khỏi cung Vân Tụ ngồi lên long xa.
Long xa chậm rãi di chuyển trên con đường an tĩnh.
Lạc Thanh Hàn lấy quả trứng trong tay áo.
Nhìn quả trứng luộc trên tay, hắn chợt nhớ đến vài chuyện xưa.
Khi còn học ở Thái Học, các hoàng tử khác đều có mẫu phi chuẩn bị thức ăn, chỉ mình hắn thì không.
Vì Tần hoàng hậu rất nghiêm khắc, trừ ba bữa một ngày, những lúc khác không được ăn, thậm chí ăn vặt cũng không được.
Nhưng lúc đó, các hoàng tử đang trong tuổi lớn, rất dễ đói bụng.
Các hoàng tử khác đều mang thức ăn đến Thái Học, đói là có thể ăn.
Nhưng Lạc Thanh Hàn lại không có gì, chỉ có thể thầm chịu đựng.
Lần mà hắn nhớ nhất là khi có người ăn trứng luộc trong giờ nghỉ giải lao, mùi trứng luộc rất thơm, hắn thèm đến nỗi đọc sách không vào được chữ nào.