Ngày hôm sau, hắn muốn mang một ít đồ ăn đến Thái Học, kết quả bị cung nhân bên cạnh phát hiện, sự việc truyền đến tai Tần hoàng hậu.
Hắn không tránh khỏi bị phạt.
Nhiều năm trôi qua, hắn sớm đã quên mất mình bị phạt thế nào, nhưng hắn vẫn nhớ rõ cảm giác đói bụng khi nhìn người khác ăn.
Đói khát chẳng là gì cả, điều khiến hắn khó chịu chính là cảm giác cô đơn không ai quan tâm.
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng đập quả trứng, bóc vỏ rồi ăn từng miếng.
Bây giờ hắn không cần ghen tị với người khác nữa.
Hắn cũng có người quan tâm đến mình.
Long xa dừng lại trước cổng cung Trường Lạc.
Lạc Thanh Hàn xuống xe.
Lúc này mặt trời đã mọc, nắng mai nhuộm đỏ những vầng mây, cả bầu trời sáng rực rỡ.
Khổng nữ sử chờ sẵn ngoài cổng, nàng nhanh chóng tiến lên hành lễ, sau đó dẫn Hoàng đế vào trong.
Trước cửa tẩm điện, Lục Tâm Dao vẫn đang quỳ.
Nàng quỳ ở đây cả đêm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người run rẩy.
Nàng thấy Hoàng đế tới, cuống quít cúi đầu.
“Thần nữ bái kiến Hoàng thượng.”
Giọng nàng khàn đặc vì không uống nước thời gian dài.
Lúc này nàng cúi đầu lộ ra phần gáy trắng nõn mảnh khảnh, cộng với dáng người gầy gò, trông rất mong manh đáng thương.
Lạc Thanh Hàn không thèm nhìn nàng, đi thẳng vào tẩm điện.
Trong tẩm điện, Thái hoàng thái hậu đã thay y phục nhưng vẫn chưa chải đầu, mái tóc dài xõa sau lưng, trông hốc hác tiều tụy.
Bà nhìn Hoàng đế đang vững vàng bước vào, trong lòng thấy phức tạp.
Bà từng nghĩ Lạc Thanh Hàn là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện và nghe lời, bây giờ chứng minh bà đã sai.
Hắn thật ra là sói đội lốt cừu.
Hiểu chuyện hiếu thảo mà hắn thể hiện trước kia chỉ là ngụy trang.
Sau khi xé bỏ lớp ngụy trang, chuyên quyền độcc đoán mà hắn thể hiện còn hơn cả Thịnh Vĩnh Đế.
Lạc Thanh Hàn “Cháu xin thỉnh an hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu đã khỏe hơn chưa?”
Thái hoàng thái hậu hơi ngồi dậy nhưng giọng vẫn còn yếu.
“Ai gia thế nào, không phải người thấy hết rồi sao? Cần gì phải hỏi.”
Lạc Thanh Hàn vẫn im lặng.
Thái hoàng thái hậu liếc mắt nhìn Khổng nữ sử.
Khổng nữ sử hiểu ý, dẫn cung nhân trong phòng ra ngoài.
Cửa đóng lại, trong tẩm điện chỉ còn lại Hoàng đế và Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu “Ai gia không hiểu, nếu ai gia bị người chọc tức xảy ra chuyện gì thật, cuối cùng bị chỉ trích sẽ là người, người không lo lắng thanh danh của mình bị tổn hại sao?”
Lạc Thanh Hàn “Người khác đánh giá trẫm thế nào là chuyện của người khác, trẫm muốn làm gì là việc của trẫm, hai chuyện không liên quan gì nhau.”
Thái hoàng thái hậu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn cắt xuyên da thịt hắn, xem trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tuy nhiên, dù bà nhìn thế nào thì Lạc Thanh Hàn vẫn luôn là bộ dạng điềm tĩnh thờ ơ.
Bà không thể nhìn thấu hắn.
Thái hoàng thái hậu im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
“Binh phù đích thực nằm trong tay ai gia.”
Lạc Thanh Hàn không hề ngạc nhiên với kết quả này.
Thái hoàng thái hậu thở dài “Lúc Tiên đế còn sống đã đích thân giao binh phù này cho ai gia. Tiên đế nói mình sức khỏe ngày càng yếu, sợ có người nhân lúc mình bệnh nặng lấy trộm binh phù nên nhờ ai gia giữ hộ. Thật ra, binh phù này không có tác dụng gì với ai gia. Sở dĩ ai gia giữ nó, cũng chỉ để đề phòng. Ai gia đã nghĩ, chờ người cưới Hoàng hậu, có con nối dõi, triều đình hậu cung ổn định, ai gia sẽ giao binh phù cho người. Như vậy, ai gia và Tiên đế đều có thể an tâm. Ai mà ngờ, chút thời gian ngắn ngủi này mà người cũng không đợi được, đoạt thẳng binh phù trong tay ai gia. Người làm vậy khiến ai gia rất khó chịu.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Nếu binh phù không có tác dụng gì với người, vậy người cứ trực tiếp đưa cho trẫm là được, như vậy sẽ giải quyết được nhiều chuyện lớn trong lòng trẫm.”
Thái hoàng thái hậu nói “Ai gia nói rồi, không phải ai gia không muốn đưa binh phù cho người, mà hiện giờ người không có con nối dõi, ngôi vị Hoàng hậu bỏ trống, thế cục trong triều không ổn định, lúc này đưa binh phù cho người, nó không giúp ích gì cho người.”
Lạc Thanh Hàn “Chính vì thế cục trong triều không ổn định, cho nên trẫm càng muốn nắm giữ binh quyền trong tay.”
Thái hoàng thái hậu “Nói cho cùng, người không tin ai gia.”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Hoàng tổ mẫu có từng tin trẫm chưa?”
Thái hoàng thái hậu ngừng nói.
Bầu không khí rơi vào im lặng chết chóc.
Người phá vỡ sự im lặng lần này lại là Lạc Thanh Hàn.
Hắn hỏi “Hoàng tổ mẫu cố ý gọi trẫm tới là vì nói chuyện này?”
Thái hoàng thái hậu “Ai gia có thể đưa binh phù cho người.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì, yên lặng chờ bà nói xong.
Quả nhiên, Thái hoàng thái hậu trầm ngâm một lát rồi nói tiếp.
“Đổi lại, người phải bảo đảm an toàn của Lục gia.”
Lạc Thanh Hàn “Trẫm sẽ hạ chỉ miễn xá người của Lục gia.”
Thái hoàng thái hậu “Ai gia còn có một điều kiện.”
Lạc Thanh Hàn “Người nói đi.”
“Tâm Dao là một đứa trẻ ngoan. Vốn ai gia hi vọng người cưới con bé, nhưng xem ý của người thì chắc người không đồng ý. Nhưng Tâm Dao đã vào cung, ai nấy đều biết tại sao con bé vào cung. Dù mọi người không nói trước mặt, thì sau lưng cũng sẽ bàn tán về con bé, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con bé. Cộng thêm chuyện của Hồng Quốc công, Lục gia mất đi trụ cột, sau này Tâm Dao muốn gả vào nhà tốt lại càng khó hơn. Ai gia muốn nhờ người ban hôn cho Tâm Dao, để con bé gả vào nhà tốt.”
Đây chỉ là chuyện nhỏ, Lạc Thanh Hàn không suy nghĩ nhiều, hỏi “Hoàng tổ mẫu đã nhìn trúng nhà nào?”
Thái hoàng thái hậu “Ai gia thấy Trần Lưu quận vương rất tốt, y năm nay đã hai mươi, còn chưa thành hôn, cứ độc thân như vậy cũng không ổn. Chi bằng ban hôn cho y và Tâm Dao, như vậy có thể cùng lúc giải quyết hôn nhân đại sự của y, cũng giải quyết được chuyện lớn trong lòng ai gia.”
Trong chớp mắt, Lạc Thanh Hàn đã hiểu ý đồ của Thái hoàng thái hậu.
Trần Lưu quận vương Nhiếp Trường Bình nắm giữ năm mươi ngàn quân Xích Tiêu, là một phiên vương có thực quyền.
Hơn nữa, y một lòng trung thành với Hoàng đế, chỉ cần Lạc Thanh Hàn tại vị một ngày, địa vị quận vương của y sẽ không lay chuyển.
Nếu may mắn, sau này có cơ hội lập công, thậm chí có thể được thăng làm thân vương.
Thái hoàng thái hậu muốn gả Lục Tâm Dao cho Nhiếp Trường Bình, hơn nữa còn dùng hình thức ban hôn, một mặt bà muốn trói buộc Lục gia với Nhiếp Trường Bình, mặt khác bà cũng muốn người khác biết, Lục gia chưa hoàn toàn mất đi thánh sủng, sau này Lục gia vẫn còn hi vọng phục hưng.
Tuy nhiên, Lạc Thanh Hàn không muốn cho Lục gia hi vọng phục hưng.
Ngoại thích kết hợp với binh quyền chẳng khác nào kề dao vào cổ Hoàng đế.
Tần gia là một bài học đẫm máu còn đó.
Lạc Thanh Hàn tuyệt đối không thể nuôi thêm Tần gia thứ hai.
Ánh mắt hắn nhìn Thái hoàng thái hậu ngày càng lạnh lùng.
“Hôn sự của Trần Lưu quận vương, trẫm tự có tính toán, xin thứ lỗi cho trẫm không thể đồng ý yêu cầu này của người.”