Được Vân Khả Tâm chăm sóc cẩn thận, vết thương của Lệ Khinh Ngôn dần hồi phục.
Y nhận thấy cô nương Vân Khả Tâm này tuy bị câm nhưng tính cách tốt, không bao giờ cảm thấy tự ti vì không nói được, tâm địa lương thiện, nhiệt tình với mọi người xung quanh.
Chỉ là tính cách hơi đơn thuần trong sáng, không hề có lòng phòng bị.
May thay Lệ Khinh Ngôn là người đoan chính, nếu đổi lại là kẻ xấu không biết liêm sỉ thì cô nương này đã bị lừa không còn lại gì.
Y mở cửa bước ra ngoài, thấy Vân Khả Tâm đang phơi quần áo trong sân, số quần áo đó là của Lệ Khinh Ngôn thay hôm qua, trong đó có cả q.uần lót của y.
Lệ Khinh Ngôn thấy vậy, mặt chợt nóng lên.
Y vẫn chưa dùng được tay phải nên những công việc đòi hỏi dùng sức như giặt giũ chỉ đành nhờ người khác giúp.
Vân gia hiện giờ chỉ có hai người, một là Vân Khả Tâm, một là Chu thị.
Y ngại phiền trưởng bối giặt đồ, cuối cùng đành phải nhờ Vân Khả Tâm.
Vân Khả Tâm rất vui vẻ giúp y.
Lúc này nắng trời vừa phải.
Cả người nàng tắm trong ánh nắng chói chang, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt trong sáng, mái tóc đen dài được cố định bằng trâm gỗ, một lọn tóc xõa xuống bên má.
Để làm việc cho dễ, nàng xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cẳng tay thon gọn trắng nọn.
Nàng không kiêu ngạo cao quý như những quý nữ trong thành Thịnh Kinh, nàng có sự sinh động hoạt bát của riêng mình.
Như hoa dại mọc trên vách đá, tràn đầy sức sống tươi mới.
Vân Khả Tâm phơi xong quần áo, xoay người nhìn thấy Lệ Khinh Ngôn đang dựa vào khung cửa.
Hai người nhìn nhau, nhất thời sửng sốt.
Vân Khả Tâm không biết y đã đứng đó bao lâu, nàng ngượng ngùng cười với y.
Lệ Khinh Ngôn cảm thấy lúc này mình phải nói gì đó, nếu không trông y sẽ rất ngốc.
Y tìm lời nói.
“Cô vất vả rồi.”
Vân Khả Tâm xua tay, tỏ ý không sao, nàng đã quen làm những việc này, tiện tay làm xong thôi, nói gì đến vất vả.
Lệ Khinh Ngôn “Ta có thể đi một vòng được không?”
Vân Khả Tâm lập tức đặt thùng rỗng trong tay xuống, làm dấu tay với y.
Qua một thời gian sống chung, Lệ Khinh Ngôn có thể đoán được vài ý nghĩa của ngôn ngữ tay.
Ý nàng bây giờ là bảo y đợi một chút.
Lệ Khinh Ngôn nói được.
Vân Khả Tâm chạy vào nhà lấy bảng đen nhỏ và viên đá trắng.
Nàng viết lên bảng: Ta đi với huynh.
Lệ Khinh Ngôn gật đầu.
Vân Khả Tâm cười tươi.
Đôi mắt nàng sạch sẽ trong veo, lúc nàng cười tỏa sáng rực rỡ, như vầng trăng khuyết xinh đẹp.
Vân Khả Tâm làm dấu tay với mẹ mình, nói nàng muốn dẫn Lệ Khinh Ngôn đi dạo.
Chu thị rất vui, không hề cảm thấy để con gái đi dạo với một nam nhân bên ngoài là có gì không ổn.
Bà thậm chí còn lặng lẽ kéo Vân Khả Tâm sang một bên nói nhỏ.
“Vị lang quân này trông được lắm, chẳng những tuấn tú còn có học thức, vừa hay con cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc gả đi rồi, mẹ thấy hai đứa rất xứng.”
Vân Khả Tâm xấu hổ đỏ mặt, bịt tai chạy nhanh ra ngoài, không muốn nghe mẹ càm ràm nữa.
Nàng chạy ra sân thì thấy Lệ Khinh Ngôn vẫn đang đợi mình.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Lệ Khinh Ngôn, nàng chợt nhớ đến lời mẹ vừa nói, hai má càng nóng bừng.
Hai người ra khỏi sân, đi dạo quanh thôn.
Vì Lệ Khinh Ngôn đã có thể xuống giường nên thường xuyên ra ngoài đi dạo.
Bây giờ y đã hiểu phần nào về tình hình ở thôn này.
Thôn Đại Phúc có hơn trăm người, họ không giống nhau, cả thôn chỉ có một gia đình họ Vân, chính là nhà của Vân Khả Tâm.
Người dân trong thôn sinh sống bằng nghề trồng trọt săn bắn, hầu như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nếu gặp hoàn cảnh đặc biệt cần đến thị trấn, mười mấy thanh niên trong thôn hợp thành một đội cùng đi.
Còn phụ nữ trong làng, từ lúc sinh ra cho tới chết đi hầu như chưa từng rời khỏi đây.
Nói trắng ra thì đây là một thôn làng khép kín.
Nhưng điều làm Lệ Khinh Ngôn ngạc nhiên là một thôn làng nghèo và khép kín như vậy lại mở một lớp học.
Hỏi thăm mới biết lớp học này do Vân Trường Sinh mở.
Vân Trường Sinh là cha của Vân Khả Tâm.
Ông vốn là một cử nhân, sau đó trở thành trợ tá, nhưng bị người khác vu oan, rồi bị đày sung quân.
Vốn ông nghĩ đời này của mình coi như xong, nào ngờ trên đường đi bị thổ phỉ cướp bóc.
Hai quan sai phụ trách áp giải Vân Trường Sinh bị thổ phỉ g.iết chết.
Lúc đó Vân Trường Sinh sắp bị giết, người dân thôn Đại Phúc tình cờ đi ngang cứu được ông.
Vân Trường Sinh không muốn bị đưa đi sung quân nên trốn vào thôn Đại Phúc, rồi định cư ở đây.
Ông cưới một người vợ ở đây, cũng chính là Chu thị, Chu thị sinh cho ông một cô con gái tên là Vân Khả Tâm.
Vân Khả Tâm cái gì cũng giỏi, dễ thương ngoan ngoãn, còn biết quan tâm người khác, nhưng khuyết điểm duy nhất là không biết nói.
Thật ra lưỡi của nàng không có vấn đề gì, sức khỏe của nàng cũng không sao, chỉ là không thể phát ra âm thanh.
Trình độ lang trung trong thôn hạn chế, không thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh.
Vân Trường Sinh vốn nghĩ đến chuyện đưa con gái mình đến thị trấn chữa bệnh, nhưng lại lo thân phận của mình bại lộ, thu hút truy binh, ông cũng không yên tâm khi để người khác đưa con gái mình đến thị trấn.
Dù sao, con gái ông bị câm, trên đường đi có bị người khác bắt nạt cũng không lên tiếng được.
Còn Chu thị càng không thể trông cậy gì, bà còn chưa chắc tự bảo vệ được mình.
Không thể trách Vân Trường Sinh nghĩ người khác xấu xa, lúc trước ông lăn lộn quan trường, đã gặp quá nhiều kẻ ác, liên quan đến an toàn của con gái, ông càng phải cẩn thận hơn.
Vân Trường Sinh định đợi con gái thành thân rồi bảo con rể đưa con gái đến thị trấn chữa bệnh.
Nhưng ông còn chưa đợi được con gái thành thân, thì ông đã ngã bệnh đi trước một bước.
Vân Khả Tâm thông qua viết chữ nói với Lệ Khinh Ngôn.
Lúc nhắc đến những chuyện này, nàng có hơi thương cảm, cũng có hơi hoài niệm, nhưng không quá buồn bã, cho thấy nàng đã nghĩ thoáng hơn rồi.
Nàng viết lên bảng: Ta đã hứa với cha sẽ chăm sóc tốt cho mẹ và bản thân, chúng ta sẽ sống tốt, hy vọng ông ấy có thể yên tâm.
Lệ Khinh Ngôn nhìn dòng chữ trên bảng, sau đó nhìn đôi mắt trong sáng của nàng, trong lòng hơi dao động.
Y không tự chủ được giơ tay lên, như ma xui quỷ khiến xoa nhẹ tóc nàng.
Chỉ là một động tác an ủi với sự dịu dàng không diễn tả được.
Nhưng y nhanh chóng tỉnh táo lại, nhận ra hành động của mình đã quá giới hạn.
Y vội thu tay lại “Xin lỗi.”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Khả Tâm đỏ bừng, nhịp tim rất nhanh.
Nàng giấu nửa khuôn mặt sau bảng đen, chỉ để lộ đôi mắt ngấn nước.