Lệ Khinh Ngôn nghĩ tới chuyện của Vân Trường Sinh.
Vân Trường Sinh vốn bị đày sung quân, theo lý mà nói, ông là tù binh của triều đình, che giấu khâm phạm triều đình là tội nặng.
Nhưng người ở thôn Đại Phúc không hề quan tâm chuyện này.
Bọn họ chẳng những cho phép Vân Trường Sinh ở lại, còn cho phép Vân Trường Sinh kết hôn sinh con ở đây mấy chục năm.
Lệ Khinh Ngôn lại nghĩ tới bản thân.
Sau khi y được cứu, người dân trong thôn không hỏi tại sao y bị thương cũng không hỏi y từ đâu đến.
Vốn y còn nghĩ người trong thôn quá tốt bụng, không hề có lòng phòng bị, bây giờ xem ra, bọn họ vốn không quan tâm thân phận của y, dù y có là tội phạm giết người, bọn họ vẫn sẽ nhiệt tình với y.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ.
Lệ Khinh Ngôn thấy mình không thể ở nơi này lâu được.
Y muốn đi tiếp.
Vân Khả Tâm vội kéo tay áo của y.
Lệ Khinh Ngôn quay lại nhìn nàng, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của nàng, y do dự một hồi, quyết định nói thật với nàng.
“Thật ra ta không phải người bình thường, ta còn chuyện rất quan trọng phải làm, ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, cô có thể giúp ta không?”
Vân Khả Tâm hơi mở mắt.
Nàng nghĩ y sẽ giống như cha mình, ở lại đây mãi mãi.
Không ngờ y lại muốn đi.
Cảm giác mất mát dâng trào trong lòng.
Nàng mím môi dưới, buông tay áo y ra, viết lên bảng: Huynh có thể ở lại được không?
Lệ Khinh Ngôn lắc đầu “Không được, trước đó ta đã bị kẻ xấu tấn công, có người hy sinh mạng sống để cứu ta, nếu ta ở lại đây, đồng nghĩa sẽ phụ lại sự hi sinh của họ.”
Y dừng lại, liếc nhìn những bộ xương nhỏ trôi nổi trong bùn đen, giọng nói ngày càng trầm hơn.
“Sau khi trở về, ta sẽ cố hết sức cải thiện luật pháp, ngăn chặn những thảm kịch thế này xảy ra lần nữa.”
Vân Khả Tâm cũng nhìn những bộ xương.
Nàng sững người một hồi, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, sau đó là tiếng hét của một người đàn ông.
“Khả Tâm, Lệ tiên sinh!”
Lệ Khinh Ngôn và Vân Khả Tâm nhìn lại, thấy ba người đàn ông đang đi về phía mình.
Ba người đó đều là người trong thôn.
Ba người tăng tốc và đi về phía Vân Khả Tâm và Lệ Khinh Ngôn.
Một người trong đó vội vàng nói “Vừa rồi có người thấy hai người đi hướng này, chúng ta còn không tin, nhưng sợ hai người ở trong rừng xảy ra chuyện, cho nên mới tới xem thử, không ngờ hai người ở đây thật.”
Một người khác nói tiếp “Đang yên lành chạy tới đây làm gì? Mau về thôi.”
Lệ Khinh ngôn biết hôm nay mình không đi được, chỉ có thể theo bọn họ về.
Trước khi đi, y nhìn những bộ xương trôi nổi trong bùn đen lần cuối.
Nhóm người quay về thôn.
Vì Lệ Khinh Ngôn đến nơi không nên đến, nên bị đưa đến nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn là một ông già có khuôn mặt hiền từ.
Đầu tiên ông nhẹ nhàng nói với Lệ Khinh Ngôn vài lời, bảo y đừng vào rừng nữa vì đó không phải là nơi tốt gì.
Sau đó ông lại nở nụ cười, tử tế hỏi.
“Chuyện của cậu và Khả Tâm tính chừng nào tổ chức?”
Lệ Khinh Ngôn không hiểu gì “Ta và Vân cô nương thì làm sao?”
Lão trưởng thôn “Hai người không phải sắp thành thân rồi sao?”
Lệ Khinh Ngôn sửng sốt, lập tức phủ nhận “Không có, ta và Vân cô nương rất trong sạch.”
Lão trưởng thôn cau mày “Cậu xem thường Khả Tâm sao? Đứa trẻ này tuy không nói được nhưng con bé xinh đẹp ngoan ngoãn giỏi giang, còn biết chữ, nhiều thanh niên trong thôn muốn cưới con bé, sao cậu lại xem thường con bé?”
Lệ Khinh Ngôn vội vàng nói “Không phải ta xem thường Vân cô nương, Vân cô nương rất tốt, là ta không xứng với cô ấy.”
Nhiệm vụ giám sát cải cách thuế vẫn đang chờ y hoàn thành, bọn thổ phỉ tấn công y vẫn chưa bị bắt, y còn nhiều việc phải làm, đâu có thời gian để thành thân?!
Lão trưởng thôn nghe vậy lại cười “Không xem thường thì tốt, cậu không cần khiêm tốn, cậu là người tài giỏi, còn là người đọc sách, rất xứng với Khả Tâm.”
Lệ Khinh Ngôn “Không phải như vậy, hiện giờ ta thật sự không có lòng dạ bàn chuyện thành thân, hay là thế này, ông cho ta rời thôn Đại Phúc một thời gian, chờ ta xử lý xong mọi chuyện cần làm, ta sẽ quay lại cầu hôn với Khả Tâm, được không?”
Công bằng mà nói, y cũng có ấn tượng tốt với Vân Khả Tâm.
Tuy cô nương này không nói được, nhưng bản chất trong sáng, là một nữ tử rất tốt.
Hơn nữa, nàng còn có ơn cứu mạng với y.
Y bằng lòng cưới nàng, chăm sóc cho nàng suốt đời.
Nhưng bây giờ thật sự không phải lúc để bàn những chuyện này.
Nụ cười của lão trưởng thôn dần nhạt đi “Đã đến đây thì không thể về.”
Sắc mặt Lệ Khinh Ngôn hơi thay đổi “Ông nói vậy là ý gì?”
Lão trưởng thôn bình tĩnh nói.
“Chắc cậu đã nghe Khả Tâm nói về thôn Đại Phúc rồi phải không? Ở đây chúng ta không cần nộp thuế, cũng không cần đi nghĩa vụ quân sự hay lao dịch, chúng ta sống ở đây rất hạnh phúc. Nhưng nếu cậu rời khỏi đây, sự tồn tại của thôn Đại Phúc sẽ bị lộ. Khi triều đình phát hiện ra nơi này, chúng ta sẽ phải quay lại cuộc sống không bằng heo chó trước kia, phải giao nộp tất cả lương thực đã dày công trồng trọt, cả ngày bị thuế đè nặng, con sinh ra không thể nuôi, chỉ đành chịu đựng b.óp chết, trai tráng trong nhà bị bắt đi nghĩa vụ quân sự và lao dịch, cuối cùng một đi không trở lại …… chúng ta không muốn quay lại cuộc sống trước kia nên cậu không thể đi. Bất cứ ai đến đây đều không thể đi.”
Lệ Khinh Ngôn “Ta có thể đảm bảo với ông, sau khi ta ra ngoài sẽ không báo với quan phủ, triều đình sẽ không phát hiện nơi này, mọi người có thể an tâm sống cuộc sống của mình.”
Lão trưởng thôn “Không phải bản thân cậu chính là mệnh quan triều đình sao?”
Lệ Khinh Ngôn sửng sốt.
Y chưa từng tiết lộ thân phận, lão trưởng thôn làm sao biết được?
Lão trưởng thôn nhìn ra được nghi hoặc trong lòng y, chậm rãi giải thích “Ta đã thấy ấn tín mà cậu mang theo bên người, đó là ấn tín chỉ mệnh quan triều đình mới có.”
Lệ Khinh Ngôn vô thức sờ sờ túi bên hông.
Hiện giờ đối phương đã biết thân phận của y, y cũng không cần che giấu nữa.
Y trầm giọng nói “Tự ý bắt giữ mệnh quan triều đình là tội nặng, các người không sợ rước họa vào thân sao?”
Lão trưởng thôn “Nơi này cách biệt với bên ngoài, không ai biết cậu ẩn náu ở thôn Đại Phúc.”
Lệ Khinh Ngôn “Sẽ có người tới tìm ta.”
Lão trưởng thôn “Vậy cũng phải đợi bọn họ tìm ra nơi này mới được.”
Lệ Khinh Ngôn nghiến răng “Nếu ta nhất quyết rời khỏi đây thì sao?”
Lão trưởng thôn mặt không biểu cảm nói “Cậu chỉ có hai lựa chọn, một là ở lại đây sống cùng chúng ta, hai là chết.”
Lệ Khinh Ngôn “Các người dám giết mệnh quan triều đình?”
Lão trưởng thôn mỉm cười “Nói thật với cậu, trong thôn chúng ta có chứa đào phạm, trong đó có một số đã giết người, mà giết còn là mệnh quan triều đình.”
Sắc mặt Lệ Khinh Ngôn trở nên lạnh lùng “Loại người như vậy mà các người cũng dám giữ lại?”
Lão trưởng thôn “Hắn giết một tên cẩu quan làm chuyện thất đức, cẩu quan đó cư.ỡng hiếp vợ con hắn, chết chưa hết tội.”