Vân Khả Tâm lấy một túi hành lý đã chuẩn bị sẵn trong tủ, trong túi đựng lương khô và nước, có thể mang theo trên đường.
Kế đó nàng lấy ra thêm hai bộ quần áo tối màu.
Nàng đưa một bộ cho Lệ Khinh Ngôn, còn mình mặc một bộ khác.
Lệ Khinh Ngôn khó hiểu “Nàng làm gì?”
Vân Khả Tâm viết lên bảng: Ta muốn tiễn chàng.
Chia ly đến gần, có thể ở bên nhau được một khắc thì tính một khắc.
Lệ Khinh Ngôn cũng nghĩ tương tự, gật đầu.
Khi thấy Vân Khả Tâm bắt đầu thay quần áo, y lập tức quay người đi chỗ khác, không hợp lễ không được nhìn.
Hai người quay lưng vào nhau thay quần áo.
Vân Khả Tâm gấp gọn váy cưới đỏ đã thay đặt lên giường.
Lệ Khinh Ngôn vác hành lý trên lưng, thổi nến rồi kéo Vân Khả Tâm ra ngoài.
Lúc này, tất cả mọi người đang ăn uống phía trước, sân sau không có ai.
Nhân lúc không ai để ý, hai người nhanh chóng đi qua sân sau, ra ngoài từ cửa sau.
Vầng trăng sáng treo trong đêm tối, cả thôn yên tĩnh, trên đường không thấy bóng người.
Vân Khả Tâm quen thuộc đường trong thôn, cho dù trời tối, nhắm mắt cũng tìm được lối ra.
Có nàng dẫn đường, Lệ Khinh Ngôn nhanh chóng nhìn thấy lối ra của thôn.
Hai người rời thôn, phía trước là đường núi quanh co hiểm trở.
Lệ Khinh Ngôn buông tay Vân Khả Tâm.
“Tiễn đến đây là được rồi, nàng về đi.”
Vân Khả Tâm nhìn y không chớp mắt, như muốn ghi nhớ khuôn mặt y.
Lúc này, cách đó không xa có một tiếng hét lớn “Phía trước là ai?”
Lệ Khinh Ngôn và Vân Khả Tâm giật mình.
Chết rồi, có người phát hiện!
Vân Khả Tâm không dám trì hoãn nữa, đẩy Lệ Khinh Ngôn thật mạnh, ra hiệu y đi mau.
Lệ Khinh Ngôn nhìn nàng lần cuối.
“Nhớ kỹ, chờ ta!”
Nói xong y quay người chạy nhanh xuống núi.
Vân Khả Tâm thấy có người đuổi theo y ra khỏi thôn.
Nàng sợ Lệ Khinh Ngôn bị đuổi kịp, liền nghiến răng đạp mạnh chân phải xuống đất, sau đó cả người ngã mạnh xuống.
Cú ngã này rất mạnh, hai lòng bàn tay bị đá trên đất cào xước, cảm giác đau rát, mắt cá chân nhức nhối.
Nàng không kìm được, đau đớn rơi nước mắt.
Một cặp vợ chồng trung niên nhanh chóng chạy tới.
Bọn họ cũng cầm theo đèn lồng trên tay.
Vốn bọn họ muốn đi dự hôn lễ, nhưng vì con của bọn họ bị bệnh nên phải trì hoãn một lúc, lúc này bọn họ mới lên đường, không ngờ giữa đường phát hiện một bóng người đang đi đến lối ra của thôn.
Bọn họ lo lắng có người làm chuyện xấu với thôn nên nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ thấy Vân Khả Tâm ngã trên đất.
Bọn họ ngạc nhiên, tối nay không phải Vân Khả Tâm thành thân sao? Nàng không ở nhà, chạy ra đây làm gì?
Hai vợ chồng đỡ Vân Khả Tâm đứng dậy thì phát hiện lòng bàn tay nàng đầy máu, mắt cá chân bị bong gân, không thể đi lại, hỏi nàng chuyện gì xảy ra? Nàng không thể nói nên chỉ biết khóc.
Bọn họ không còn cách nào khác, đành gọi người dùng cáng khiêng Vân Khả Tâm về nhà.
Mọi người còn đang uống rượu mừng, trong sân chật kín người, trong lúc đang vui vẻ thì thấy tân nương được khiêng về, ai nấy đều sửng sốt.
Chu thị thấy con gái mình thảm hại, vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ không biết phải làm sao.
Cuối cùng, lão trưởng thôn lên tiếng, bảo người khiêng Vân Khả Tâm vào nhà trước, Chu thị mới hoàn hồn lại, vội vàng mở cửa.
Vân Khả Tâm được đặt lên giường, lang trung kiểm tra vết thương của nàng, xác nhận chỉ là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.
Nghe vậy, Chu thị thở phào nhẹ nhõm.
Lão trưởng thôn cau mày.
Ông hỏi những người khác “Tân nương ở đây, tân lang đâu?”
Mọi người nhìn nhau, nói không biết.
Lão trưởng thôn trầm giọng nói “Lập tức tìm tên đó về đây!”
Trưởng thôn vừa ra uy thì không ai dám hỏi thêm, vội vàng đi tìm người.
Bọn họ tìm kiếm mọi ngóc ngách trong thôn nhưng không thấy Lệ Khinh Ngôn.
Hiển nhiên, Lệ Khinh Ngôn đã chạy trốn.
Chu thị biết được chuyện này, khóc lóc “Y và Khả Tâm đã bái đường, bây giờ y bỏ trốn, Khả Tâm nhà chúng ta phải làm sao đây?”
Lão trưởng thôn nghe bà khóc đến đau đầu, ra lệnh cho bà câm miệng.
Ông đi hỏi Vân Khả Tâm.
“Con có biết chồng mình đi đâu không?”
Vân Khả Tâm bị câm, không nói được.
Tay nàng bị thương quấn băng, không viết được.
Lúc này nàng không thể nói, cũng không thể viết.
Lão trưởng thôn có hỏi thế nào thì nàng cũng chỉ khóc, vừa khóc vừa rơi nước mắt.
Trong mắt người khác, nàng thật đáng thương, bọn họ bất giác cảm thông cho nàng.
Có người giận dữ chửi bới “Cái tên họ Lệ kia chắc chắn đã chơi chúng ta, tên khốn đó giả vờ cưới Khả Tâm, sau đó nhân lúc chúng ta buông lỏng cảnh giác thì lén bỏ trốn, đúng là khốn nạn!”
Một người khác thở dài nói “Khả Tâm thật đáng thương, lại bị tên khốn đó xem như công cụ lợi dụng.”
“Ta đoán là Khả Tâm thấy tên khốn đó muốn trốn, Khả Tâm muốn ngăn cản thì bị tên khốn đó đẩy ngã nên mới bị thương.”
“Tên khốn này đúng là điên rồ!”
“Nếu biết tên khốn đó là loại người này, ban đầu chúng ta không nên cứu.”
……
Mọi người mồm năm miệng mười nói ý kiến.
Lão trưởng thôn nhìn hai tay quấn băng của Vân Khả Tâm im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chấp nhận lời giải thích của mọi người, cho rằng Lệ Khinh Ngôn đã dàn dựng chuyện này, Vân Khả Tâm là nạn nhân lớn nhất.
Sau khi bày tỏ quan tâm với Vân Khả Tâm, bọn họ lần lượt rời đi.
Chu thị vẫn phải dọn bàn ghế bát đũa.
Một bữa tiệc đang yên lành, lại kết thúc chóng vánh như vậy.
Trên tường trong nhà còn dán chữ hỷ đỏ tươi, nến đỏ đang lặng lẽ cháy trên bàn.
Vân Khả Tâm đã ngừng khóc.
Nàng giơ bàn tay quấn băng lên, lúng túng rút trâm gỗ ra khỏi búi tóc.
Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn nến, nàng có thể thấy rõ hình dáng của trâm gỗ.
Gỗ màu nâu sẫm, bề mặt được đánh bóng, có hình hoa phù dung được chạm khắc sống động như thật trên đầu, mài nhọn ở cuối.
Nhìn kỹ còn thấy bốn ký tự nhỏ ở cuối trâm gỗ —
Vợ ta Khả Tâm.
Đôi mắt Vân Khả Tâm lại ươn ướt, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Nàng nâng niu trâm gỗ trong tay, hồi lâu vẫn không nỡ buông.
Đêm đó, lão trưởng thôn không chịu bỏ cuộc, sai người lên núi tìm kiếm.
Sau khi tìm kiếm suốt đêm, cho đến rạng sáng hôm sau, vẫn không tìm thấy tung tích của Lệ Khinh Ngôn.
Không biết y bị thú rừng trên núi ăn thịt hay đã tìm được đường xuống núi.
Mọi người ở thôn Đại Phúc đều hy vọng là vế trước.
Bọn họ cảm thấy một kẻ xảo quyệt vô tình như Lệ Khinh Ngôn đáng phải chết!
Lệ Khinh Ngôn không biết trong thôn xảy ra chuyện gì.
Y đi xuyên rừng núi dưới ánh trăng.
Tuy không biết đường nhưng y quyết tâm xuống núi nên cứ đi về phía khu đất hướng xuống.
Cứ thế đi suốt đêm.