Khi mặt trời dần ló dạng, Lệ Khinh Ngôn cuối cùng cũng đến được chân núi.
Dưới chân núi là một con đường ít người qua lại.
Y đang định nghỉ ngơi thì thấy một tiều phu đang vác một đống củi đi về phía mình.
Lệ Khinh Ngôn vui mừng trong lòng, đang định tiến lên hỏi đường thì phát hiện tiều phu bước đi vững vàng.
Vác củi nặng, đi vững trên đường núi chắc chắn đã được luyện tập đặc biệt.
Tiều phu vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Lệ Khinh Ngôn thấy vậy, trong lòng trầm xuống, tiều phu này có vấn đề!
Y bị tấn công trên đường đến quận Phượng Dương, y và cỗ xe rơi xuống dòng sông bên dưới vách đá.
Nhìn thì tưởng như y đã chết, nhưng đám sát thủ đó rõ ràng là tay lão luyện, chúng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc cho đến khi tận mắt nhìn thấy thi thể.
Để ngăn y trốn thoát, đám sát thủ có thể sẽ phái người tìm kiếm tung tích của y.
Lệ Khinh Ngôn từ bỏ ý định hỏi đường, không chút do dự quay người chạy về hướng khác.
Tiều phu nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy bóng dáng Lệ Khinh Ngôn chạy đi, lập tức ném gánh nặng trên vai sang một bên, rút đao bén đuổi nhanh theo Lệ Khinh Ngôn.
Lệ Khinh Ngôn dốc sức chạy, nhưng y chỉ là một thư sinh yếu ớt, đi bộ đường núi suốt đêm, thể lực gần như cạn kiệt.
Y nhanh chóng bị tiều phu đuổi kịp.
Trong mắt tiều phu hiện lên hung dữ, vung đao đâm vào gáy y!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Một mũi tên bất ngờ từ phía trước lao tới, trúng vào cánh tay phải của tiều phu.
Cánh tay phải bị bắn xuyên qua khiến gã hét lên đau đớn, ngón tay bất giác buông lỏng, thanh đao rơi xuống đất kêu vang.
Lệ Khinh Ngôn nhân cơ hội dùng chút sức lực cuối cùng chạy về phía trước.
Một nhóm người đang cưỡi ngựa phi nước đại về phía này.
Bọn họ đều mặc quân phục, đứng đầu là Tiêu Lăng Phong.
Trong tay ông vẫn cầm cung tên, mũi tên vừa rồi là do ông bắn.
Vừa nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Lệ Khinh Ngôn như nhìn thấy cứu tinh, hét lớn.
“Tiêu tướng quân, ta ở đây!”
Tiêu Lăng Phong sai người phía sau bắt giữ tiều phu, còn ông xuống ngựa, bước về phía Lệ Khinh Ngôn.
Trạng Nguyên tuấn tú phong độ ngày thường, lúc này thảm hại không giống ai.
Tiêu Lăng Phong hỏi “Lệ thị lang, ngài không sao chứ?”
Thoát khỏi cái chết, chút sức lực cuối cùng trong cơ thể Lệ Khinh Ngôn cũng không còn.
Y không đứng vững được nữa, loạng choạng ngã xuống đất, thở hổn hển, cố gắng thốt ra ba từ.
“Giữ miệng sống.”
Tay phải của tiều phu bị thương, biết mình không đọ lại số quan binh này.
Gã không nghĩ gì đã bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy xa thì bị mũi tên khác bắn vào chân phải.
Gã loạng choạng ngã xuống đất.
Quan binh ập tới khống chế gã.
Gã biết lần này mình không thể trốn thoát nên dứt khoát cắn túi độc giữa hai hàm răng tự sát.
Tuy nhiên, quan binh đã gỡ cằm của gã trước.
Túi độc trong miệng gã bị rút ra thô bạo.
Đoàn người nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm quán trọ ở huyện Nhiêu Hòa.
Lệ Khinh Ngôn mệt mỏi, vừa đến quán trọ thì lăn ra ngủ.
Nhưng y không dám ngủ quá sâu, một canh giờ sau thức dậy.
Tiêu Lăng Phong tới chỗ y ăn tối, nói y biết kết quả thẩm vấn.
Tiều phu ám sát Lệ Khinh Ngôn trước đó quả thật là sát thủ cải trang, sát thủ đó quyết tâm tìm chết, Tiêu Lăng Phong đã cố hết sức nhưng không thể moi được thông tin nào từ gã.
Lệ Khinh Ngôn cắn một miếng lớn thịt gà, vừa ăn vừa nói.
“Không hỏi được thì bỏ đi, cứ để mắt tới gã, đừng để gã chết.”
Kiểu sát thủ thế này được huấn luyện đặc biệt, rất khó moi được thông tin gì, thế nên Lệ Khinh Ngôn không ngạc nhiên với kết quả này.
Tiêu Lăng Phong nhìn y “Xem ra ngài đã có cách.”
Lệ Khinh Ngôn “Cho người lan tin chúng ta đã bắt được sát thủ, nói chúng ta đã nắm được manh mối mấu chốt, án này sẽ sớm tra rõ.”
Tiêu Lăng Phong hơi nheo mắt “Ngài định thả con tép, bắt con tôm?”
Lệ Khinh Ngôn uống một hớp canh lớn, úp ngược bát rỗng xuống bàn, vừa đủ che kín xương gà.
“Ta thấy giống gậy ông đập lưng ông.”
Tiêu Lăng Phong nhìn cái bát úp ngược trên bàn, không khỏi bật cười.
“Ý hay.”
Chẳng bao lâu, tin tức Lệ Khinh Ngôn trốn thoát trong gang tấc đã lan truyền khắp huyện Nhiêu Hòa.
Mọi người bàn tán chuyện này ở khắp các quán trà tửu lâu.
“Không ngờ vị Lệ thị lang này mạng lớn thế, ngã từ trên cao, thậm chí cả cỗ xe ngựa cũng đâm xuống sông, thế mà không chết, đúng là kỳ tích!”
“Không hổ là Trạng Nguyên, vận may lớn thật!”
“Nghe nói, sau khi Trạng Nguyên thoát chết, còn bắt được một tên sát thủ, sát thủ đó chính là một trong những người đã tập kích Trạng Nguyên.”
“Không phải nói Lệ thị lang bị thổ phỉ tấn công sao? Sao lại có sát thủ ở đây?”
“Chuyện này huynh không biết chứ gì? Bọn thổ phỉ đó đều là sát thủ cải trang để giết Lệ thị lang, không biết Lệ thị lang đã đắc tội với mà dẫn tới họa sát thân như vậy.”
“Bây giờ sát thủ bị bắt, liệu án này có sớm tra rõ không?”
“Đương nhiên, nghe nói sát thủ đã nhận tội, chỉ cần Trạng Nguyên trình án này lên Hoàng thượng, những kẻ mưu hại Trạng Nguyên đều tiêu đời!”
……
Trong đám đông có một người đàn ông mặt vuông, mặc đoản đả vải thô bình thường, trên vai có một tấm vải chắp vá.
Gã mặt không biểu cảm ngồi nghe mọi người bàn tán.
Lúc mọi người nói xong, người đàn ông mặt vuông lặng lẽ rời khỏi đám đông.
Gã rời thị trấn, đến một ngôi chùa đổ nát.
Trong chùa đổ nát có hai mươi mấy người tụ tập, ăn mặc giống như người bình thường, nhưng trên người có sát khí nồng nặc, đó là mùi của những người từng nhìn thấy máu mới có.
Lúc người đàn ông mặt vuông bước vào, lập tức kể cho lão đại những tin đồn mình nghe được.
Bọn họ đếm lại nhân số, xác nhận có một người đã mất tích.
Người đó được phái đi tìm kiếm tung tích của Lệ Khinh Ngôn, đã một ngày một đêm nhưng vẫn chưa về.
Chắc chắn người đó đã bị Lệ Khinh Ngôn bắt.
Lão đại không nghĩ thủ hạ sẽ bán đứng mình, nhưng trong lòng gã biết, chỉ dựa vào mình gã tin thôi thì không được, chủ yếu phải xem thái độ của chủ nhân.
Nếu chủ nhân biết bọn họ chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn để kẻ địch bắt sống, nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó tất cả sẽ gặp họa.
Lão đại do dự một lúc nhưng vẫn quyết định mạo hiểm cứu người.
Nếu không cứu được, thì trực tiếp giết người, tuyệt đối không giữ miệng sống cho kẻ địch.
Người đàn ông mặt vuông nhắc nhở “Ta nghĩ chuyện này có thể là một cái bẫy do đối phương giăng ra, lỡ chúng ta trúng kế của đối phương thì sao?”