Đổng Minh Xuân vào cung bẩm báo kết quả điều tra với Hoàng đế.
Đám thổ phỉ tấn công Lệ Khinh Ngôn đúng là do sát thủ cải trang, mà đám sát thủ này cũng không phải sát thủ bình thường, bọn chúng đều là tử sĩ được nuôi dưỡng.
Chủ nhân của bọn chúng là Vương Giai.
Vương Giai là gia chủ hiện giờ của Vương gia.
Lúc Tần gia còn hưng thịnh, Vương gia xếp sau Tần gia.
Năm đó Tần gia bị diệt, Vương gia hiển nhiên trở thành thế gia đứng đầu Thịnh Kinh.
Đồng thời, Vương gia cũng là gia tộc sở hữu số lượng đất đai lớn nhất hiện nay.
Một khi luật thuế mới được thực thi, số thuế mà Vương gia phải nộp vô cùng lớn.
Hiển nhiên, Vương gia không muốn nộp số tiền này, bọn họ cũng không muốn luật thuế mới được thực thi thuận lợi.
Thế nên mới xảy ra cuộc tấn công Lệ Khinh Ngôn.
Đổng Minh Xuân trình những bằng chứng thu thập được cho Hoàng đế.
Ông đã làm xong việc cần làm, quyết định cuối cùng phụ thuộc vào Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nói “Truyền Vương Giai yết kiến.”
Không lâu sau, Vương Giai tới.
Hiện giờ ông đã hơn bảy mươi, thời cổ đại, độ tuổi trung bình chỉ khoảng năm mươi, chắc chắn ông thuộc vào hàng người sống thọ.
Tóc ông đã bạc, mặt đầy nếp nhăn, bộ râu trắng dài đến ngực, dáng người tuy hơi khom nhưng tinh thần rất tốt.
Ông bước qua ngưỡng cửa cao vào ngự thư phòng, cung kính hành lễ với Hoàng đế.
“Vi thần bái kiến bệ hạ.”
Ông từng được Thịnh Vĩnh Đế phong làm Thám Hoa, dù là tài hoa hay khí chất đều hơn hẳn người khác.
Sau đó, ông vào viện Hàn Lâm, từ Biên tu thất phẩm thăng tiến từng bước, cuối cùng vào Nội các, trở thành Đại Học Sĩ của điện Võ Anh.
Nhưng sau khi vào Nội các, ông luôn bị Tần Liệt đàn áp.
Mãi đến khi Tần gia bị diệt, Tần Liệt chết, Vương Giai mới có cơ hội trở mình.
Thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời ông có lẽ là khoảng thời gian sau khi Tần Liệt chết.
Sau này, tân đế đăng cơ, ông nhận thấy tân đế không dễ hòa hợp nên đã chủ động từ chức đại thần Nội các. Tân đế có ý giữ ông lại hai lần, thấy ông kiên quyết đi, bèn đồng ý thỉnh cầu của ông, trao cho ông chức Thái sư.
Thái sư có trách nhiệm truyền dạy kiến thức cho Hoàng đế, nhìn địa vị có vẻ cao nhưng chỉ là một chức không có thực quyền.
Lạc Thanh Hàn lười phí lời với ông, trực tiếp đưa bằng chứng tới trước mặt Vương Giai.
Vương Giai như đã đoán được chuyện này.
Đối mặt với những bằng chứng xác thực, ông không hề ngạc nhiên, thậm chí còn bất lực mỉm cười.
“Từ lúc bệ hạ còn là Thái tử, một lần lật đổ cả Tần gia, có thể thấy bệ hạ không có ý tốt với thế tộc. Thế nên sau khi bệ hạ đăng cơ, vi thần đã chủ động từ quan, hy vọng có thể bảo vệ bản thân và Vương gia. Không ngờ, cuối cùng vẫn tính sai rồi. Thật ra khi vi thần quyết định ra tay với Lệ Khinh Ngôn, sớm đã liệu được lần này không thể rút lui an toàn. Nhưng bản thân vi thần đã là người trong cuộc, có vài chuyện không thể không làm, xin bệ hạ lượng thứ.”
Lúc Tần gia sụp đổ, ông thầm cười Tần Liệt ngu xuẩn, bây giờ thời thế thay đổi, đến lượt ông lâm vào hoàn cảnh này, ông phát hiện có rất nhiều chuyện không kiểm soát được.
Ai mà không muốn làm một vị quan trong sạch, hết lòng vì nước vì dân, có thể lưu danh sử sách?
Nhưng con người sống trên đời này, không chỉ có một mình.
Ông có cha mẹ vợ con, huynh đệ tỷ muội, còn có gia tộc và bạn bè.
Những người này hình thành một mạng lưới quan hệ khổng lồ bao trùm lấy ông, ông không tránh được, cũng không thể tránh, cuối cùng đành phải tiếp nhận hiện thực.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi “Khanh biết ám sát mệnh quan triều đình là tội gì không?”
Vương Giai cười khổ, thốt ra bốn chữ “Chém đầu cả nhà.”
Sau đó ông nói tiếp “Nhưng Lệ Khinh Ngôn vẫn chưa chết, ám sát không thành, vi thần chỉ có thể tính là ám sát thất bại, không đến mức chém đầu cả nhà.”
Lạc Thanh Hàn “Dù không chém đầu cả nhà, khanh cũng khó thoát cái chết.”
Vương Giai “Vi thần bằng lòng chết.”
Lúc này thì không còn gì để nói nữa.
Lạc Thanh Hàn cách chức Thái sư của Vương Giai, sai người giam ông vào đại lao Hình bộ, chờ sau thu xử trảm.
Buổi triều sáng hôm sau, nhiều quan viên đứng ra cầu xin cho Vương Giai, hy vọng cứu Vương Giai thoát chết.
Nhưng đều bị Hoàng đế từ chối.
Các thế gia ở thành Thịnh Kinh hoang mang lo sợ.
Vương gia là thế gia đứng đầu, Vương Giai là gia chủ của Vương gia, có nghĩa ông là nhân vật chuẩn mực cho nhiều thế gia hiện giờ.
Bây giờ chuẩn mực này ngã xuống, những thế gia còn lại cảm thấy môi hở răng lạnh.
Đầu tiên là Tần gia, sau đó là Lục gia, bây giờ đến lượt Vương gia.
Người xui xẻo tiếp theo sẽ là ai?
Dù bên ngoài có bao nhiêu sóng gió, hậu cung vẫn luôn bình yên.
Hôm nay Lý phi lại thua hết tiền như thường lệ.
Nàng tức giận hét lên “Hết tiền rồi, không chơi nữa!”
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Tiền bản thảo của cô còn bao nhiêu?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Lý phi càng giận hơn.
Nàng nghiến răng nói “Toàn bộ tiền bản thảo của thần thiếp đã vào túi người rồi, một lượng cũng không còn!”
Tiêu Hề Hề “Vậy cô lại phải về viết bản thảo kiếm tiền tiếp sao?”
Lý phi bực bội, không muốn nói chuyện.
Diêu tiệp dư ở bên cạnh ghen tị.
“Lý phi tỷ tỷ còn có thể viết bản thảo kiếm tiền, tốt thật!”
Gia cảnh của nàng không tốt bằng Lý phi, hỗ trợ từ nhà mẹ cũng rất ít, ngày thường nàng chỉ có thể sống bằng số tiền ít ỏi đó, kinh tế khá eo hẹp.
Cho nên nàng thật sự rất hâm mộ Lý phi có thể tự mình kiếm tiền, tiền kiếm được muốn xài sao cũng được, thoải mái biết bao!
Tiêu Hề Hề nhìn Diêu tiệp dư đề nghị “Cô cũng có thể viết bản thảo kiếm tiền.”
Diêu tiệp dư vội xua tay “Không được không được, thần thiếp không có đầu óc như Lý phi tỷ tỷ, truyện thần thiếp viết không đọc được.”
Không phải nàng chưa từng thử viết truyện, nhưng viết truyện cũng cần có năng khiếu.
Nàng thật sự không có năng khiếu bịa chuyện, truyện mỗi lần viết rất khô khan và buồn tẻ, đừng nói là đưa người khác xem, bản thân nàng đọc còn thấy chán.
Tiêu Hề Hề đề nghị “Cô phải viết theo sở trường của mình, nếu cô thích buôn dưa chuyện phiếm thì viết bản thảo liên quan đến nó, nhưng loại bản thảo này có thời hạn nhất định, không thể in thành cuốn như truyện được.”
Diêu tiệp dư vừa có một chút hy vọng, nghe Quý phi nói xong thì lại dập tắt.
Nàng cười khổ, quả nhiên không phải ai cũng có thể viết bản thảo kiếm tiền như Lý phi.
Lúc này Tế Vũ bưng đồ ăn bước vào.
Có trà sữa lạnh, dưa hấu ướp lạnh, còn có kem làm từ sữa và thạch trái cây.
Lúc Lý phi thấy bát kem nhỏ thì rất kinh ngạc, không biết ăn làm sao.
Cho đến khi thấy Quý phi dùng thìa bạc múc một miếng, Lý phi mới bắt chước, dùng thìa bạc múc một miếng nhỏ cho vào miệng, cảm giác mát lạnh, hương sữa đậm đà hòa quyện với vị ngọt của trái cây, ngon vô cùng!