Lý phi không nhịn được ăn thêm một miếng lớn.
Nàng thường xuyên tới cung Vân Tụ, ngoài thích chơi bài ra thì còn thích ăn ở đây.
Không biết Quý phi kiếm đầu bếp ở đâu, có thể thường nghĩ ra những cách ăn mà người khác không nghĩ tới, các món ăn vặt mới lạ thật sự làm người khác thèm thuồng, chỉ muốn ăn mãi.
Diêu tiệp dư vẫn còn lơ đãng.
Nàng đang thất vọng vì không thể viết bản thảo kiếm tiền.
Tiêu Hề Hề ăn hết kem trong bát, sau đó uống một hớp lớn trà sữa, hài lòng cảm thán.
Trà sữa và kem lạnh, sảng khoái!
Nàng đặt trà sữa xuống, tiếp tục chủ đề trước đó.
“Tuy loại bản thảo về buôn dưa chuyện phiếm này không thích hợp in thành cuốn nhưng có thể in thành báo hoặc tạp chí.”
Không cần Diêu tiệp dư hỏi, Tiêu Hề Hề đã chủ động giải thích khái niệm về báo và tạp chí.
Diêu tiệp dư nghe vậy động lòng.
Cả Lý phi đang chuyên tâm ăn uống cũng thấy hứng thú.
Tiêu Hề Hề nói “Nếu có thể in báo hoặc tạp chí thì truyện mà Lý phi viết cũng có thể đăng theo nhiều kỳ, mỗi kỳ đăng một đoạn truyện cũng là một khoản tiền không nhỏ.”
Trong thời đại không có Internet này, suốt ngày chỉ ở hậu cung, thời gian lâu dần cũng sẽ chán.
Nếu có báo hoặc tạp chí định kỳ, dù không cần ra khỏi nhà, nàng cũng có thể biết được tin tức bên ngoài, nghĩ thôi cũng thấy tuyệt ~
Lý phi hiện đang thiếu tiền, nghe nói đăng theo kỳ cũng có thể kiếm tiền, lập tức nói.
“Vậy làm đi!”
Tiêu Hề Hề “Đừng vội, chuyện này phải bàn với Anh vương phi trước, dù sao việc in ấn và phân phối đều phụ thuộc Anh vương, làm được hay không cũng phải xem ý của ngài ấy. Nếu ngài ấy đồng ý, chỉ dựa hai người các cô cũng không gánh nổi một tạp chí, phải có nhiều tác giả tham gia mới được.”
Lý phi “Hậu cung nhiều người như vậy, chắc sẽ có người bằng lòng tham gia.”
Diêu tiệp dư gật đầu đồng ý.
Tiêu Hề Hề “Nhưng bọn họ chưa chắc giữ bí mật, đừng quên thân phận của hai người, nếu bị người khác phát hiện hai người viết bản thảo kiếm tiền, chắc chắn sẽ ảnh hưởng thanh danh của hai người.”
Lý phi và Diêu tiệp dư tức thì ỉu xìu.
Các nàng không có mệnh tốt như Quý phi, được Hoàng đế che chở đủ đường.
Nếu thanh danh các nàng không tốt, phụ mẫu người nhà cũng sẽ bị chỉ trích, nghiêm trọng hơn có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của phụ thân.
Thanh danh đối với các nàng và người nhà rất quan trọng.
Tiêu Hề Hề vừa uống trà sữa vừa chậm rãi nói.
“Chuyện này không cần vội, gấp gáp cũng không ích gì, hai người nên làm gì thì làm đó, rảnh rỗi thì nghĩ xem nên viết bản thảo thế nào, bổn cung sẽ liên hệ với Anh vương, có kết quả sẽ báo cho hai người biết.”
Lý phi và Diêu tiệp dư lại vui vẻ, lòng đầy mong đợi rời cung Vân Tụ.
Buổi tối Lạc Thanh Hàn tới cung Vân Tụ.
Tiêu Hề Hề đề cập đến ý tưởng thành lập một tờ báo với hắn.
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Kiểu báo thế này bắt buộc phải có người của triều đình phụ trách xét duyệt, chặn những nội dung không phù hợp xuất hiện trên báo.”
Tiêu Hề Hề “Nói vậy, chàng cũng ủng hộ thành lập tờ báo?”
Lạc Thanh Hàn ôm nàng, chậm rãi nói “Thử xem trước, nếu thành công, có lẽ sẽ góp một phần sức để triều đình thi hành chính sách mới.”
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt “Nếu chàng đồng ý, ngày mai chắc là ta có thể rời cung tìm Anh vương hả?”
Trước kia những chuyện thế này, nàng sẽ trực tiếp tìm Anh vương phi, nhưng hiện giờ Anh vương phi đang mang thai, ra ngoài không tiện, chỉ có thể tìm Anh vương, mà Anh vương không thể tự ý ra vào hậu cung nên nàng chỉ có thể rời cung tìm y.
Lạc Thanh Hàn cau mày, có hơi không muốn.
Tiêu Hề Hề biết hắn do dự chuyện gì, hứa hẹn nói “Chàng yên tâm, ta đã bấm quẻ rồi, ngày mai là ngày lành thích hợp ra ngoài, không có nguy hiểm!”
Lạc Thanh Hàn muốn đi cùng nàng, nhưng ngày mai hắn còn việc khác phải làm, không thể rời cung.
Hắn nghiêm giọng nói “Dẫn theo nhiều người, chú ý an toàn.”
Tiêu Hề Hề mắt cười cong cong, lớn tiếng đáp lại.
“Không thành vấn đề!”
Lạc Thanh Hàn thấy nàng vui như thế, trong lòng hơi không vui.
Hắn mặt không biểu cảm hỏi “Nàng muốn đi gặp nam nhân khác đến thế à?”
Tiêu Hề Hề phản ứng rất nhanh, vội phủ nhận “Ai nói vậy? Ta vốn không xem Anh vương là nam nhân!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Hắn vậy mà đi ghen Hề Hề với Anh vương, chắc não hắn úng nước rồi.
Tiêu Hề Hề nghiêng người ôm hắn, nũng nịu nói.
“Tuy ta quen rất nhiều người, làm bạn với nhiều người khác, nhưng ta chỉ có một trái tim thuộc về chàng.”
Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, lại nữa, nữ nhân này lại bắt đầu nói lời đường mật rồi.
Khổ hơn là dù biết rõ nàng đang dỗ nhưng khóe miệng hắn kiềm không được nhếch lên.
Tắm rửa xong, hai người lên giường nghỉ ngơi.
Tiêu Hề Hề nhắm một mắt, nói với Lạc Thanh Hàn.
“Mau chúc ta ngủ ngon.”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu hôn lên trán nàng “Ngủ ngon.”
Tiêu Hề Hề đáp lại một câu chúc ngủ ngon, sau đó hài lòng nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau.
Tiêu Hề Hề mặc thường phục, ngồi xe ngựa rời cung đến phủ Anh vương.
Gần đây, Bộ Sanh Yên luôn ở nhà dưỡng thai.
Hiện nàng đang mang thai được hơn ba tháng, bụng hơi to lên nhưng do nàng bận tề hung nhu quần, vạt váy rất rộng nên không nhìn ra được.
Nàng hành lễ với Quý phi.
Lạc Dạ Thần nhếch môi, chắp tay với Quý phi, giọng điệu quái gở.
“Sao hôm nay Quý phi nương nương có thời gian rảnh đến phủ Anh vương vậy?”
Tiêu Hề Hề phớt lờ y, nói với Anh vương phi.
“Bổn cung đã lâu không gặp cô, cố ý đến thăm cô, còn mang cho cô một ít thuốc bổ trong cung, có tác dụng tốt cho phụ nữ mang thai.”
Ngọc Lân vệ đi cùng cầm hai hộp gấm lớn tiến tới.
Bộ Sanh Yên mỉm cười tạ ơn, rồi bảo nha hoàn bên cạnh nhận hộp gấm.
Tiêu Hề Hề kéo Bộ Sanh Yên ngồi xuống, nàng hỏi Bộ Sanh Yên tình hình sức khỏe sau khi mang thai.
Bộ Sanh Yên trả lời từng câu một.
Hai người trò chuyện vui vẻ.
Lạc Dạ Thần bị phớt lờ hoàn toàn.
Y không cam lòng, dùng sức đập bàn “Hai người có thể nhìn người sống sờ sờ như ta một cái không!”
Tiêu Hề Hề và Bộ Sanh Yên cuối cùng cũng ban cho y một ánh mắt.
Tiêu Hề Hề “Đúng lúc bổn cung có chuyện muốn bàn với Anh vương.”
Lạc Dạ Thần cảnh giác hỏi “Chuyện gì?”
Tiêu Hề Hề “Cũng không phải chuyện gì lớn, muốn ngài thành lập một tờ báo.”
Nàng giới thiệu đặc điểm và quy định của báo chí.
Lạc Dạ Thần nghe xong cũng không thấy báo chí có gì tốt, dù sao tài sản đứng tên y rất nhiều, ngồi cả ngày cũng kiếm được rất nhiều tiền, cho nên y vốn không để mắt tới lợi nhuận ít ỏi của báo chí gì đó.
Y ngả người ra sau, nâng cằm cười đắc ý.
“Bổn vương biết rồi, cô đến tìm bổn vương giúp đỡ.”
Nhờ vả người khác thì phải có thái độ của nhờ vả.
Trong đầu y bắt đầu suy nghĩ làm sao nhân cơ hội trị Quý phi, để Quý phi biết lợi hại của y, xem sau này Quý phi còn dám tùy tiện trêu chọc y hay không.