Hai ngày sau, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn cùng nhau rời cung.
Hai người ngồi xe ngựa đến phủ Anh vương.
Trùng hợp là xe ngựa của bọn họ vừa dừng trước cổng phủ Anh vương thì nhìn thấy một cỗ xe ngựa khác đang rời khỏi.
Lúc Lạc Thanh Hàn xuống xe, còn đặc biệt nhìn cỗ xe ngựa đã rời đi.
Trên xe không có thứ gì có thể chỉ ra danh tính, trông giống như một cỗ xe ngựa bình thường.
Nhưng nếu là người bình thường, sao có tư cách đi cửa chính của vương phủ?
Với địa vị như phủ Anh vương, khách đến có tư cách đi cửa chính, thân phận chắc chắn rất quan trọng.
Những người có địa vị thông thường sẽ treo gia huy hoặc đèn lồng trên xe ngựa để phân biệt mình với người thường.
Cỗ xe ngựa vừa rồi không làm như vậy, lại giấu đầu hở đuôi.
Lạc Thanh Hàn nói nhỏ với Triệu Hiền.
“Đi điều tra cỗ xe ngựa đó.”
“Vâng.”
Triệu Hiền lập tức gọi hai cấm vệ nhanh nhẹn, bảo bọn họ âm thầm đi theo xe ngựa kia.
Chốc sau, vợ chồng Anh vương bước ra.
Hai người đích thân mời Hoàng đế và Quý phi vào phủ.
Tiêu Hề Hề hỏi việc thành lập tờ báo diễn ra thế nào?
Lạc Dạ Thần nói “Đã liên lạc tìm người, ta mới nhận được mẫu đầu tiên, hai người có muốn xem thử không?”
Tiêu Hề Hề có hứng thú “Được.”
Lạc Dạ Thần đang định sai người đến thư phòng lấy báo mẫu.
Lạc Thanh Hàn nói “Vừa lúc ta có chuyện muốn nói với huynh, đi thôi, đến thư phòng của huynh ngồi một lát.”
Lạc Dạ Thần lập tức cảnh giác “Giữa chúng ta có chuyện gì để nói?”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn y “Hay là nói chuyện năm đó huynh ở am ni cô bị ……”
Lạc Dạ Thần đứng phắt dậy, lớn tiếng ngắt lời hắn.
“Đi đi đi! Chúng ta đến thư phòng!”
Y còn không dám nhìn Bộ Sanh Yên, chạy đi như đang chạy trốn.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi đi theo.
Hai người vừa đi, Bộ Sanh Yên lập tức hỏi.
“Anh vương từng đến am ni cô à? Sao ta không biết chuyện này?”
Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh “Năm đó, Anh vương và Hoàng thượng từ quận Trần Lưu về kinh, trên đường tình cờ đi ngang qua một am ni cô, nên ở lại đó một đêm.”
Bộ Sanh Yên theo bản năng hỏi tiếp.
“Sao người biết chuyện này?”
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại “Không phải cô đoán được rồi sao?”
Bộ Sanh Yên sửng sốt.
Quả thật nàng đoán được thân phận thật của Quý phi, nhưng nàng tưởng Quý phi sẽ cố hết sức che giấu, không ngờ Quý phi lại nói rõ chuyện này.
Mọi chuyện quá bất ngờ làm nàng không biết phải phản ứng thế nào.
Hồi lâu sau nàng mới cẩn thận mở lời.
“Hôm nay người và Hoàng thượng cố ý tới đây để nói với ta chuyện này sao?”
Tiêu Hề Hề gật đầu “Ừm, ta hi vọng cô có thể giữ bí mật, đừng nói chuyện này ra ngoài, cả Anh vương cũng không được nói, con người ngài ấy làm việc không dùng não, rất dễ tiết lộ chuyện này.”
Bộ Sanh Yên nghiêm túc trả lời “Ta biết rồi, ta sẽ giữ bí mật cho người.”
Tiêu Hề Hề cười ngọt ngào “Cảm ơn.”
Nàng thấy Bộ Sang Yên do dự muốn nói gì đó, bèn chủ động nói “Cô muốn nói gì thì nói đi.”
Bộ Sanh Yên “Ta không hiểu lắm, tại sao người thay đổi thân phận?”
Tiêu Hề Hề không muốn nói dối nàng nên nói thẳng “Đây là bí mật, ta không thể nói cô biết.”
Bộ Sanh Yên thấy vậy lập tức nói “Xin lỗi, ta chỉ tò mò hỏi thôi, người cứ xem như ta chưa hỏi.”
Trong thư phòng.
Lạc Dạ Thần đợi rất lâu, Lạc Thanh Hàn còn chưa kịp mở miệng, đã nhịn không được chủ động hỏi.
“Không phải ngài có chuyện muốn nói với ta sao?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Ta quên muốn nói gì rồi.”
Lạc Dạ Thần “……”
Lạc Thanh Hàn “Bỏ đi, nếu có thể quên, hẳn là không phải chuyện quan trọng, đi thôi.”
Lạc Dạ Thần “……”
Y muốn tóm áo đối phương giận dữ quát lớn, ngươi đang chơi ta đó hả?!
Tuy nhiên cũng chỉ nghĩ mà thôi.
Đối phương là Hoàng đế, y nào dám đụng vào đối phương?
Cuối cùng, Lạc Dạ Thần chỉ đành hậm hực nhặt cuộn giấy trên bàn, ủ rũ đi ra ngoài.
Đang chuẩn bị ra khỏi thư phòng, y đột nhiên bị Lạc Thanh Hàn ngăn lại.
“Chờ chút, ta có chuyện muốn hỏi huynh.”
Lạc Dạ Thần dừng bước, nhìn hắn “Chuyện gì?”
Lạc Thanh Hàn “Vừa rồi phủ Anh vương có khách phải không?”
Lạc Dạ Thần không biết nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt có hơi không tự nhiên.
Y mơ hồ đáp “Ừ, có hai vị khách.”
Lạc Thanh Hàn không hỏi thêm, hơi gật đầu ý là đã hiểu, sau đó bước ra ngoài.
Hai người trở lại sảnh chính.
Tiêu Hề Hề hỏi “Lấy báo mẫu chưa?”
“Đây nè.” Lạc Dạ Thần chậm rãi mở cuộn giấy, lộ ra nội dung bên trong.
Trên giấy vẽ bố cục chung của tờ báo.
Tiêu Hề Hề cẩn thận xem xét, đưa ra một số gợi ý dựa trên kinh nghiệm đọc báo ở kiếp trước của mình.
Lạc Dạ Thần sai người viết lại góp ý của nàng, rồi lệnh người tiếp tục cải thiện.
Bàn chuyện chính xong, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn từ chối lời mời ở lại của Anh vương phi, hai người rời khỏi phủ Anh vương.
Sau khi tiễn hai người đi, vợ chồng Anh vương quay về phòng.
Bộ Sanh Yên vẫn đang suy nghĩ lời Quý phi nói, nàng thật sự không hiểu Tiêu trắc phi tại sao thay đổi thân phận? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Hoàng đế dường như cũng biết chuyện này, còn dung túng cho hành động của Tiêu trắc phi, thật là khó hiểu.
Cánh tay nàng bị chọc chọc, nàng hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn Lạc Dạ Thần đang đứng trước mặt.
“Gì?”
Lạc Dạ Thần không vui nói “Vừa nãy ta nói chuyện với nàng, sao nàng không để ý tới ta?”
Bộ Sanh Yên “Xin lỗi, vừa rồi ta đang nghĩ chuyện khác, không mấy tập trung, chàng vừa nói gì?”
Lạc Dạ Thần “Vừa nãy ở thư phòng, Hoàng thượng hỏi ta hôm nay trong nhà có khách phải không?”
Bộ Sanh Yên hơi cau mày, nét mặt trở nên nghiêm túc.
“Chàng trả lời thế nào?”
Lạc Dạ Thần bĩu môi “Còn có thể trả lời thế nào? Đệ ấy cũng đã hỏi thế rồi, chắc chắn đã nhận ra gì đó, đương nhiên ta chỉ có thể nói thật, ta chỉ nói trong nhà có khách, nhưng không nói cụ thể là ai.”
……
Sau khi Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề rời phủ Anh vương, hai người không trực tiếp về cung mà đến một quán mì mới mở trong thành.
Thời tiết lúc này rất nóng, Tiêu Hề Hề không muốn ăn đồ nóng nên gọi một phần mì lạnh lớn, gọi hết các món ăn kèm.
Lúc món được dọn lên, vì số lượng quá nhiều không để đủ trên một bàn nên quán phải kê thêm một bàn khác để bày món.
Tiêu Hề Hề đứng dậy, trộn một bát mì lạnh có vị thanh đạm cho Lạc Thanh Hàn trước.
Sau đó nàng trộn cho mình một phần lớn.
Nàng hút một miếng lớn, ăn rất ngon lành.
Phòng riêng bị gõ cửa, giọng Triệu Hiền bên ngoài truyền vào.
“Công tử, là tôi.”
Lạc Thanh Hàn “Vào đi.”
Cánh cửa được đẩy ra, Triệu Hiền bước vào.
Triệu Hiền đóng cửa lại, cung kính chắp tay hành lễ.
“Khởi bẩm bệ hạ, đã điều tra được cỗ xe ngựa kia.”