Cấm vệ âm thầm đi theo xe ngựa, phát hiện xe ngựa đến Cao gia.
Lạc Thanh Hàn đặt đũa xuống “Đó là xe ngựa của Cao gia?”
Cao gia là nhà ngoại của Anh vương, hai bên qua lại là chuyện bình thường.
Triệu Hiền nói tiếp “Xe ngựa quả thật là của Cao gia, nhưng có hai người xuống xe. Một người là Nhị lão gia của Cao gia, cậu hai của Anh vương, người còn lại là Vương Can.”
Vương Can là đích trưởng tử của Vương Giai, đang nhậm chức ở Công bộ.
Trước đó, khi Vương Giai còn làm gia chủ, Vương Can luôn rất kín đáo, hầu như không ai chú ý đến ông ta.
Bây giờ Vương Giai bị giam, Vương Can liền ra mặt thay thế phụ thân làm gia chủ mới.
Lúc này ông ta qua lại với Cao gia, còn âm thầm liên lạc với Anh vương, làm người khác phải nghĩ nhiều.
Lạc Thanh Hàn nhớ lại biểu hiện không tự nhiên vừa rồi của Anh vương, không khỏi cau mày.
Giữa Anh vương và Vương gia rốt cuộc là chuyện gì?
Lạc Thanh Hàn ra lệnh cho Triệu Hiền.
“Cho người để mắt tới Vương Can, xem trong khoảng thời gian này ông ta làm những gì?”
“Vâng!”
Triệu Hiền nhận lệnh rời đi.
Cánh cửa đóng lại.
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn, thấy Lạc Thanh Hàn còn đang suy nghĩ, lầu bầu nói.
“Đừng nghĩ nữa, ăn mì trước đi.”
Lạc Thanh Hàn thu hồi suy nghĩ, cầm đũa lên, bắt đầu chậm rãi ăn mì.
Hắn chỉ ăn một bát, sau đó đặt đũa xuống, tiếp tục suy nghĩ về chuyện xảy ra trước đó.
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều như hắn, nàng ăn rất ngon miệng, ăn hết bát này đến bát khác, chẳng mấy chốc đã ăn hết đồ ăn và mì trên hai bàn.
Nàng ngả người ra sau, vỗ nhẹ vào bụng rồi ợ một tiếng đầy mãn nguyện.
Đã quá!
Lạc Thanh Hàn gọi ông chủ đến thanh toán.
Ông chủ lúc đầu còn khó hiểu, chỉ có hai người sao lại gọi nhiều món thế? Ăn không hết thì thật lãng phí.
Nhưng khi bước vào phòng riêng, ông bàng hoàng khi thấy tất cả bát đĩa và mì trên bàn đều được ăn sạch.
Ông theo bản năng nhìn Lạc Thanh Hàn, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, trong mắt đầy kinh ngạc và không tin được.
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm thanh toán.
Hắn đứng dậy, ra ngoài với Tiêu Hề Hề.
Khi hai người ra khỏi phòng riêng, vẫn nghe thấy tiếng ông chủ lẩm bẩm.
“Tiểu lang quân kia nhìn thì nho nhã lịch sự, không ngờ sức ăn lại lớn như vậy, đúng là nhìn người không thể nhìn mặt!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Hắn nhìn nữ nhân bên cạnh đang cười khúc khích.
Lạc Thanh Hàn “Bây giờ về được chưa?”
Tiêu Hề Hề “Đừng mà, ta muốn mua thêm chút đồ ăn vặt, mang về cung từ từ ăn.”
Thế là hai người đi mua một ít đồ ăn vặt như trái cây sấy khô, bánh ngọt, trên đường đi ngang qua tiệm son phấn, nàng thuận tiện mua ít son phấn thịnh hành nhất.
Đến khi Tiêu Hề Hề mua đủ, hai người mới ngồi xe ngựa về cung.
Khi nàng về cung Vân Tụ, Tiêu Hề Hề chia son phấn thành nhiều phần, chia cho ba đại cung nữ bên cạnh mỗi người một phần.
Bảo Cầm, Chiết Chi và Tế Vũ đều rất vui và biết ơn Quý phi.
Tiêu Hề Hề sai người mời Lý phi và Diêu tiệp dư tới.
Lý phi và Diêu tiệp dư chốc sau đã đến, hành lễ với Quý phi.
Tiêu Hề Hề nói “Anh vương đã đồng ý thành lập tờ báo, đang bảo người chuẩn bị, hai người có thể viết bản thảo rồi, Anh vương phi trong thời gian ngắn không thể vào cung, bổn cung sẽ sai người gửi bản thảo của hai người tới phủ Anh vương.”
Lý phi và Diêu tiệp dư rất vui mừng.
Đặc biệt là Diêu tiệp dư, nàng chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ có thể tự kiếm tiền.
Nàng cảm kích nói “Đa tạ Quý phi nương nương giúp đỡ.”
Lý phi cũng lúng túng nói “Lần này người vất vả rồi.”
Tiêu Hề Hề lười biếng nói “Bổn cung chỉ giúp được chút chuyện này, những việc còn lại do hai người phụ trách, cuối cùng có thành công hay không đều dựa vào hai người, chúc hai người may mắn.”
Diêu tiệp dư gật đầu mạnh “Vâng, thần thiếp sẽ nỗ lực!”
Nàng dừng một chút, thận trọng hỏi.
“Thần thiếp hoàn toàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, người có thể giúp thần thiếp kiểm tra bản thảo khi thần thiếp viết xong không?”
Trông nàng rất ngại, mặt hơi đỏ bừng, trong mắt đầy hy vọng.
Tiêu Hề Hề sảng khoái trả lời “Không thành vấn đề, dù sao ta cũng rảnh, bổn cung không ngại đọc giúp hai người.”
Diêu tiệp dư tức thì vui mừng khôn xiết.
Nàng cung kính hành lễ với Quý phi.
“Đa tạ Quý phi nương nương!”
Hai người vui vẻ quay về viết bản thảo.
Tiêu Hề Hề nằm xuống giường, thoải mái cảm thán.
“Sau này, chỉ cần nằm trong nhà cũng có truyện và tin tức giao đến tận cửa, quá đã!”
……
Qua mấy ngày theo dõi, cấm vệ phát hiện Vương Can gần đây thường xuyên qua lại với các thế gia trong thành Thịnh Kinh.
Nhưng mỗi lần gặp rất cẩn thận nên cấm vệ không thể nghe lén cuộc trò chuyện.
Lạc Thanh Hàn trầm mặc một lát hỏi.
“Ngoài Anh vương, bọn họ còn gặp vương gia khác không?”
Triệu Hiền thành thật trả lời “Bọn họ cũng âm thầm liên lạc với Tĩnh huyện vương.”
Lạc Thanh Hàn đứng ở cửa, chắp tay sau lưng.
Hắn nhìn bầu trời đầy mây đen, điềm tĩnh nói một câu.
“Sắp trở trời rồi!”
Đêm đó, thành Thịnh Kinh mưa to.
Mưa đập vào cửa tạo nên những tiếng rì rào.
Lạc Thanh Hàn trước giờ ngủ không sâu, một cơn gió nhẹ cũng làm hắn thức giấc, tiếng mưa ồn ào ngoài cửa sổ đối với hắn chính là một loại tra tấn tinh thần.
Hắn không thể ngủ được.
Tiêu Hề Hề nằm bên cạnh đã ngủ mất.
Chất lượng giấc ngủ của nàng rất tốt, đừng nói là mưa, dù sét đánh xuống cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng, hắn bị làm ồn không ngủ được, nhưng nàng lại ngủ ngon lành.
Hắn thấy không công bằng.
Hắn giơ tay bóp mũi nàng.
Tiêu Hề Hề thấy khó thở, buộc phải thức dậy.
Nàng mở đôi mắt mơ màng ngái ngủ, gạt tay ra khỏi mũi, ồm giọng hỏi.
“Chàng làm gì vậy?”
Lạc Thanh Hàn “Ta không ngủ được, tiếng mưa bên ngoài quá ồn ào.”
Tiêu Hề Hề cam chịu thở dài, giơ tay đặt lên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ về, trong miệng khẽ ngâm nga.
“Ngủ đi ngủ đi con yêu của mẹ, bàn tay mẹ nhẹ vỗ về con, vỗ về con mau an giấc, đêm khuya an tĩnh, chăn ủ hơi ấm ……”
Lạc Thanh Hàn “.…..”
Sắc mặt hắn đen lại ngắt lời “Đổi bài.”
Còn bàn tay mẹ?
Nàng rõ ràng đang chiếm lợi của hắn!
Tiêu Hề Hề bất lực, nàng cảm thấy thế này còn vất vả hơn nuôi con.
Nàng đổi sang bài kế.
“Ngôi sao nhỏ lấp lánh lung linh, cả bầu trời đầy ngôi sao nhỏ, treo trên cao tỏa ra ánh sáng, giống như có nhiều đôi mắt nhỏ. Ngôi sao nhỏ lấp lánh lung linh, cả bầu trời đầy ngôi sao nhỏ ……”
Nàng hát đi hát lại một bài.
Cuối cùng nàng hát đến khi ru mình ngủ mất.
Trong đầu Lạc Thanh Hàn tràn ngập giai điệu nàng hát, tiếng mưa ồn ào ngoài cửa sổ dần tan đi.
Bất giác, hắn cũng chìm vào giấc ngủ.