Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 877

Trong cung Yên Vũ, Lao phi bị tiếng mưa làm phiền đến nỗi không ngủ được.

Cuối cùng, nàng không chịu được nữa, đành ngồi dậy sai người rót cho mình ly nước, gọi hai tiếng không thấy ai trả lời, sau đó nàng nhớ ra người trong cung Yên Vũ đã bị điều đi hết.

Hiện giờ trong cung Yên Vũ, ngoài nàng thì chỉ còn hai ma ma.

Hai ma ma đó không trực đêm, hai bà hầu hạ Lao phi đi ngủ xong thì cũng về chỗ ở của mình.

Lúc này trong phòng ngủ chỉ có mình Lao phi.

Dù nàng có gọi thế nào cũng không có ai đến hầu hạ nàng.

Nàng không muốn tự làm, nên lại nằm xuống.

Trằn trọc mãi không ngủ được, nàng thức đến sáng hôm sau.

Mưa đã nhỏ đi nhưng vẫn chưa tạnh.

Văn võ bá quan đội mưa vào cung thượng triều.

Lúc mọi người đến điện Nghị Sự, trên người ít nhiều cũng dính nước mưa, trông ai cũng nhếch nhác.

Các thái giám mang khăn lau nước mưa trên người các quan viên, đồng thời mang canh gừng nóng cho họ uống để tránh bị cảm.

Sau khi mọi người chỉnh lý xong, buổi thượng triều chính thức bắt đầu.

Sáng nay cũng không khác những ngày trước đó, như thường lệ bắt đầu bằng việc bàn về cải cách thuế.

Đại đa số triều thần vẫn không tán thành.

Thấy có nhiều người không tán thành, những quan viên ban đầu phản đối đã thay đổi lập trường, bắt đầu phản đối những quan viên có ý không tán thành.

Đối với đám quan viên cãi bướng này, ý nghĩa tồn tại của bọn họ chính là bướng!

Dù đúng hay sai, cãi bướng là đúng rồi!

Các người nói được, thì ta nói không được.

Các người nói không được, thì ta nói được.

Như vậy mới thể hiện được giá trị của quan văn mà!

Thế là triều đường lại dấy lên tranh cãi về cải cách thuế.

Suốt quá trình, Hoàng đế không nói gì, im lặng nhìn bọn họ cãi nhau.

Hoàng đế thấy bọn họ cãi đỏ mặt suýt động tay chân, mới chậm rãi nói “Được rồi, bớt nói đi.”

Lúc này mọi người mới miễn cưỡng im lặng, không cãi nữa.

Chủ đề cải cách thuế dừng lại ở đó, chuyển sang những chuyện khác.

Trong cung Yên Vũ.

Phương Vô Tửu đang bắt mạch cho Lao phi.

Lao phi dựa vào giường, khí sắc không tốt, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu, cả người nhìn tiều tụy gầy gò hơn trước.

Nàng cảm nhận được cơ thể mình kém hơn trước rất nhiều.

Dù trước đây nàng yếu ớt nhưng ít nhất nàng có thể tự do đi lại, nhưng bây giờ nàng mới đi được vài bước cũng thấy mệt mỏi.

Lúc Phương Vô Tửu thu tay về, Lao phi vội hỏi.

“Rốt cuộc thân thể của bổn cung có chuyện gì?”

Phương Vô Tửu hỏi ngược lại “Nương nương có uống thuốc không?”

Lao phi “Có, mỗi ngày bổn cung đều uống thuốc đúng giờ.”

Phương Vô Tửu gật đầu “Vậy thì tốt, thân thể của người quá yếu, phải uống thuốc đúng giờ, không được ngừng, nếu ngừng, sức khỏe sẽ kém đi.”

Lao phi hoảng hốt “Rốt cuộc bổn cung mắc bệnh gì?”

Phương Vô Tửu “Vẫn là bệnh cũ, không phải vấn đề gì lớn, từ từ điều dưỡng.”

Y cất gối bắt mạch và khăn tay lụa, vác rương thuốc trên lưng “Nương nương nghỉ ngơi cho tốt, vi thần cáo từ.”

Lao phi muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng vừa mở miệng thì thấy cổ họng ngứa ngáy, kiềm không được ho khan.

Ma ma bên cạnh lập tức bưng trà cho nàng uống hai hớp.

Trà này có dược liệu do Phương Vô Tửu pha chế, nghe nói có thể bổ máu, hiện giờ Lao phi toàn uống trà thuốc này.

Lao phi uống trà xong, cảm thấy cổ họng mình dễ chịu hơn một chút.

Nàng khàn giọng hỏi “Ngươi nói thật cho bổn cung biết, rốt cuộc bổn cung mắc bệnh gì?”

Nàng hiểu rõ cơ thể mình, chắc chắn không phải chỉ bệnh cũ, nhất định là bệnh nặng gì đó, nói không chừng có người đang muốn hại nàng.

Phương Vô Tửu “Vi thần nói đều là thật, xin nương nương an tâm dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ lung tung.”

Y chắp tay với Lao phi, vác rương thuốc trên lưng rời khỏi cung Yên Vũ.

Chớp mắt một tháng đã trôi qua.

Đã bước vào tháng Bảy, thời điểm nóng nhất trong năm.

Tiêu Hề Hề ngã người trên ghế tre, trên người chỉ mặc lớp áo mỏng.

Cả người giống như con cá sắp chết khô.

Bên cạnh có hai bồn đá lớn.

Bồn đá đang thả khí lạnh ra ngoài.

Nhưng Tiêu Hề Hề vẫn thấy nóng.

Nàng có thể chất sợ nóng không sợ lạnh, nàng không chịu nổi mùa hè nóng bức.

Bảo Cầm bưng dưa hấu ướp lạnh bước vào, thấy Quý phi nằm ngửa ra, vội đặt dưa hấu xuống, kéo chăn mỏng che bụng Quý phi, miệng không ngừng càm ràm.

“Người nằm thế này sao lại không đắp bụng? Lỡ bị đông cứng luôn thì sao?”

Tiêu Hề Hề dùng đôi mắt cá chết nhìn nàng “Trời nóng như vậy, ta mà bị đông cứng mới sợ đó.”

Bảo Cầm “Nhưng bên cạnh có bồn đá, bồn đá có khí lạnh, phải đắp chăn lên bụng mới được.”

Tiêu Hề Hề “Em thật sự rất giống mẹ ta.”

Bảo Cầm “Ây da, Quý phi nương nương nói bậy gì vậy? Mau dậy ăn dưa đi.”

Tiêu Hề Hề nghe nói có dưa hấu ăn thì ngồi phắt dậy.

Bảo Cầm bưng một bát lớn tới trước mặt nàng.

Dưa hấu được cắt thành từng miếng nhỏ, đặt trong bát lớn, cắm một chiếc nĩa.

Tiêu Hề Hề chỉ cần dùng nĩa là ăn được, rất tiện lợi.

Thanh Tùng bước nhanh vào, cung kính hành lễ.

“Nô tài bái kiến Quý phi nương nương, số đầu tiên của tờ báo đã ra mắt, Anh vương phi sai người gửi một bản vào cung, người có muốn xem không?”

Tiêu Hề Hề có hứng thú.

Nàng đưa tay ra “Mang tới đây ta xem thử.”

Thanh Tùng hai tay dâng báo.

Tiêu Hề Hề lắc tờ báo mở ra, phát hiện chất lượng giấy khá tốt, dày hơn giấy Tuyên thông thường, bề mặt hơi vàng, phông chữ in trên đó cũng rất rõ ràng.

Có thể thấy, Anh vương đã bỏ rất nhiều công sức, thành phẩm rất tốt.

Tên tờ báo là “Thịnh Kinh Nhật Báo”.

Vốn Lạc Dạ Thần nghĩ ra nhiều tên ngầu lòi ngông cuồng, không mấy văn hóa, nhưng bị Tiêu Hề Hề và Anh vương phi bác bỏ.

Cuối cùng ấn định cái tên “Thịnh Kinh Nhật Báo” vừa đơn giản vừa dễ nhớ.

Trang nhất tờ báo viết về cải cách thuế.

Vừa đọc đã biết tin tức này do người chuyên nghiệp viết, văn phong và lối viết rất tốt, rất có sức thuyết phục.

Tin rằng sau khi dân chúng đọc bài này, mọi người sẽ hiểu sâu hơn về cải cách thuế.

Tiêu Hề Hề đoán tin này hẳn là do Lạc Thanh Hàn phái người thêm vào, mục đích rất rõ ràng, chính là nhận được nhiều sự ủng hộ và hiểu biết của mọi người với cải cách thuế.

Truyện của Lý phi được đăng ở trang thứ hai.

Anh vương cũng viết một truyện ngắn, nằm dưới truyện của Lý phi.

Còn buôn dưa giải trí thì ở trang thứ ba.

Bài viết của Diêu tiệp dư đặt ở giữa trang thứ ba.

Nàng viết những chuyện phiếm trong hậu cung, để tránh gặp phiền phức, lúc viết tên nàng sẽ dùng bút danh, không nhắc đến thông tin, thời gian và địa điểm cụ thể.

Ngoài ra, tờ báo còn đăng một số thông báo tìm người tìm vật, chân dung tội phạm bị truy nã và một số mẹo vặt trong cuộc sống hàng ngày.

Mọi thứ hợp lại đều có nội dung gần gũi với cuộc sống con người.
Bình Luận (0)
Comment