Lúc Lý phi cầm hộp thức ăn chạy tới Lưu Quang Các, Tiêu Hề Hề đang ngồi trong góc nghe tiên sinh trên bục kể chuyện.
Còn một lúc nữa mới tới thời gian ăn tối, đây là thời điểm làm ăn tệ nhất trong ngày, bình thường lúc này Lưu Quang Các sẽ đóng cửa, sau giờ Dậu mới mở cửa đón khách.
Nhưng Lưu Quang Các gần đây đã thay đổi chiến lược làm ăn.
Bây giờ Lưu Quang Các cũng mở cửa vào buổi chiều nhưng không bán đồ ăn, chỉ bán trà bánh, còn có người kể chuyện ở sảnh chính.
Không chỉ vậy, Lưu Quang Các còn cung cấp “Thịnh Kinh Nhật Báo” cho khách đọc miễn phí, phục vụ khá chu đáo.
Một số khách hàng rảnh rỗi đến đây uống trà, nghe kể chuyện, đọc báo.
Phải công nhận nơi này quả là một nơi tốt để giết thời gian.
Người kể chuyện lúc này đang kể câu chuyện do Lý phi viết.
Tiêu Hề Hề vừa uống trà vừa nghe kể chuyện, trông rất thoải mái.
Chưởng quỹ ở Lưu Quang Các sợ khách hàng khác làm phiền nàng nên đặc biệt kê một bức bình phong tinh xảo bên cạnh, xem như cách một góc riêng để nàng tận hưởng một mình.
Hầu bàn được Quý phi dặn dò, vừa thấy Lý phi tới thì dẫn nàng đi đến chỗ Quý phi đang ngồi.
Lý phi ngồi đối diện với Quý phi, liếc nhìn người kể chuyện ở bên ngoài.
Người kể chuyện vẫn say sưa kể, nói đến mức nước bọt văng ra ngoài, khơi dậy cảm xúc của người nghe, có người vỗ tay hoan hô, có người vội hỏi sau đó thế nào?
Lý phi nghe mà mặt nóng bừng.
Lúc nàng viết truyện thì không thấy gì, nhưng khi nghe người khác lớn tiếng kể truyện mình viết trước nhiều người, nàng lại thấy hơi xấu hổ.
Nàng thầm thấy may mắn vì những người đó không biết truyện do nàng viết.
Nếu không nàng phải tìm cái lỗ nào đó chui xuống.
Tiêu Hề Hề thấy hộp thức ăn trên bàn, tò mò hỏi.
“Đây là gì?”
Lý phi thu hồi suy nghĩ, mở hộp thức ăn lấy ra hai dĩa thức ăn thơm phức, là thịt kho và chân gà kho.
“Đây là do đầu bếp nhà ta làm, tay nghề đầu bếp ở nhà ta bình thường, chỉ nấu món kho là giỏi nhất, người muốn thử không?”
Nhất định phải thử! Tiêu Hề Hề lập tức cầm đũa gắp một miếng thịt kho cho vào miệng.
Thịt heo vừa mềm vừa tan, bề mặt sáng bóng, phần mỡ hơi trong suốt giống như mã não nâu đỏ.
Không biết bên trong thêm gia vị gì nhưng ăn ngon và thơm hơn món kho bình thường.
Cho vào miệng thơm ngon đậm vị, khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.
Tiêu Hề Hề ăn xong thịt kho, lập tức gắp một chân gà kho.
Trong khi ăn, nàng giơ ngón tay cái lên với Lý phi.
Lý phi không hiểu giơ ngón tay cái lên có ý gì, nhưng nhìn phản ứng của Quý phi thì chắc nàng hài lòng với món kho này.
Món kho này ngon nhưng hơi mặn, nếu bây giờ thêm một bát cơm hoặc một bát mì thì tuyệt.
Tiêu Hề Hề nhịn không được gọi chưởng quỹ giúp chuẩn bị một ít cơm.
Lúc này đầu bếp đã đi nghỉ, trong bếp không có người nấu ăn, nhưng nếu Quý phi đã lên tiếng, dù đầu bếp đã đi nghỉ cũng phải gọi về!
Chưởng quỹ lập tức đồng ý “Người chờ một chút, tiểu nhân chuẩn bị cơm cho người.”
Lý phi gọi ông lại, tiện thể hâm nóng lại món kho.
Lý phi nói với Quý phi, món kho hâm nóng sẽ thơm hơn.
Tiêu Hề Hề lập tức đồng ý, thúc giục chưởng quỹ nhanh chóng chuẩn bị.
Lúc chưởng quỹ bưng cơm và món kho nóng ra bàn, lập tức thu hút chú ý của khách ở bàn bên cạnh.
Bọn họ ngửi thấy mùi thơm, rồi hỏi chưởng quỹ.
“Không phải vẫn chưa đến giờ ăn tối sao? Sao đầu bếp chỗ ông đã lên món rồi?”
“Nếu đã lên món thì cũng chuẩn bị một ít rượu và thức ăn cho bàn của chúng ta đi.”
Chưởng quỹ không còn cách nào khác đành phải để đầu bếp làm sớm, vì lý do này mà ông đã tăng lương hôm nay của đầu bếp lên gấp đôi, nếu không thì đầu bếp không làm việc.
Tiêu Hề Hề dùng thìa múc nước xốt chan cơm, thêm thịt kho vào trộn đều.
Một bát cơm thịt kho thơm phức ra lò!
Nàng vui vẻ ăn cơm thịt kho, sâu sắc cảm nhận chuyến đi hôm nay thật đáng!
Lúc đầu Lý phi không đói, nhưng thấy Quý phi ăn ngon như vậy, không khỏi nuốt nước miếng.
Nàng lặng lẽ đưa tay cầm một chân gà kho lên bắt đầu gặm.
Lúc này, chưởng quỹ bưng lên mấy đĩa rau xào và canh, nói là Lưu Quang Các tặng cho hai vị khách quý.
Tiêu Hề Hề biết Lưu Quang Các là tài sản của Anh vương, không cần phải tiết kiệm tiền cho y, nên nàng không hề khách sáo nhận lấy.
Người kể chuyện đã kể xong nội dung câu chuyện hôm nay, để lại một câu “muốn biết việc sau thế nào, hãy xem hồi sau sẽ rõ”, rồi ông cầm quạt gấp và tách trà trong tay rời đi.
Lý phi nhịn không được hỏi “Lát nữa chúng ta đến tiệm sách được không?”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi bát cơm hỏi “Cô muốn mua sách?”
Lý phi hơi xấu hổ, lúng túng nói “Không phải, ta chỉ muốn xem truyện ta viết bán thế nào.”
Tiêu Hề Hề hiểu ý cười “Không thành vấn đề.”
Lý phi nói rất nhanh, giọng rất nhẹ nhàng.
“Cảm ơn.”
Tiêu Hề Hề nghe không rõ “Hả?”
Lý phi “Không … không có gì.”
Lý phi cảm thấy mình ăn khỏe lắm rồi, nhưng không ngờ Quý phi còn ăn khỏe hơn nàng.
Tức hơn là Quý phi ăn nhiều như vậy mà không mập!
Lý phi lặng lẽ sờ sờ bé thịt trên bụng mình, trong lòng đầy đố kỵ.
Trước kia có một Tiêu trắc phi ăn không mập, bây giờ lại có một Quý phi ăn không mập.
Tại sao trên đời có nhiều người gầy ăn không mập như vậy?!
Tại sao nàng không thể là một trong những người gầy ăn không mập chứ?!
Sau khi hai người ăn xong, Lý phi đang định gọi chưởng quỹ tính tiền.
Tuy chưởng quỹ nói món rau và canh được phát miễn phí, nhưng trà bánh mà Quý phi ăn uống trước đó không nói miễn phí, ăn uống ở một nơi thế này nhất định phải trả tiền.
Tuy nhiên, Tiêu Hề Hề lại nói thẳng với chưởng quỹ.
“Tính khoản này cho Anh vương, ông đi đòi tiền ngài ấy đi.”
Lý phi do dự nói “Thế này không tốt lắm ……”
Tiêu Hề Hề “Chẳng có gì không tốt.”
Ban đầu Anh vương theo đuổi được vợ là nhờ cái bánh từ trên trời rơi xuống của nàng, nàng xem như là bà mối cho vợ chồng Anh vương, hai người họ còn chưa trả tiền mai mối cho nàng nữa, ăn chùa một bữa thì đã làm sao?
Tiêu Hề Hề kiên quyết không thừa nhận mình ghen ghét người có tiền.
Chưởng quỹ cười đáp vâng.
Ông cung kính tiễn hai vị khách quý rời Lưu Quang Các.
Tiêu Hề Hề và Lý phi ngồi xe ngựa tới tiệm sách gần nhất.
Lý phi vừa bước vào tiệm sách liền nhìn thấy những cuốn truyện mình viết.
Chúng được đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
Chủ tiệm sách thấy Lý phi chăm chú xem những cuốn truyện đó, bèn ân cần giới thiệu cho nàng.