“Vừa nhìn đã biết tiểu nương tử là người biết mua hàng. Mấy cuốn truyện này đều do Diệu Bút tiên sinh viết, là số truyện bán chạy nhất trong tiệm của chúng tôi. Nghe nói viết rất hay, nội dung rất đặc sắc! Mỗi ngày có rất nhiều người đến mua, có người còn đặt trước mấy ngày. Nói thật thì cửa tiệm chỉ còn vài cuốn trong kho thôi. Bán hết sẽ hết hàng, phải đợi mấy ngày mới có hàng lại, nếu muốn mua thì phải mua ngay bây giờ!”
Được người khác khen như vậy, mặt Lý phi lại chợt nóng lên.
Nàng không khỏi đáp “Đâu có hay đến vậy.”
Ông chủ tiệm sách tưởng nàng đang nghi ngờ nội dung cuốn truyện, lập tức lớn tiếng nói “Thật sự rất là hay! Nếu cô nương không tin có thể mở ra xem, tôi đảm bảo cô nương xem rồi sẽ không dừng lại được.”
Ông vừa dứt lời, một lang quân trẻ tuổi bước vào.
Lang quân đó không mua gì khác, chỉ lấy đi tất cả truyện do Lý phi viết, rồi hào phóng nói.
“Ta lấy hết số truyện này!”
Ông chủ thấy vậy liền đáp “Vâng vâng, tôi gói lại cho lang quân ngay.”
Ông rút hai tờ giấy dầu vàng dưới tủ, nhanh tay gói truyện lại rồi nói với Lý phi.
“Cô nương thấy không, tôi đã nói số truyện này bán chạy lắm, rất nhiều người thích, cô nương còn không tin lời tôi, bây giờ cô nương có muốn mua cũng không mua được.”
Lang quân đứng gần đó chờ lấy sách nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Lý phi.
Khi hắn thấy đối phương là một tiểu nương tử xinh đẹp, lúc đầu hơi ngẩn ra, sau đó chân thành nói.
“Truyện do Diệu Bút tiên sinh viết rất hay! Truyện nào của tiên sinh viết ta cũng đọc hết rồi, bao gồm câu chuyện mới đăng trên Thịnh Kinh Nhật Báo, ta cũng đang theo dõi. Mỗi một chương ta đọc rất nhiều lần. Ta rất thích những câu chuyện được miêu tả dưới ngòi bút của tiên sinh, tiên sinh là người kể chuyện tài năng nhất mà ta từng thấy! Nếu cô nương thích đọc truyện thì có thể đọc truyện do tiên sinh viết, ta đảm bảo cô nương sẽ thích!”
Lang quân này khen nàng còn khoa trương hơn cả ông chủ tiệm sách, rõ ràng là người hâm mộ tử trung của Lý phi.
Lý phi vừa thấy xấu hổ, vừa không nhịn được hỏi.
“Ta thấy trên bìa ghi Diệu Bút, tại sao mọi người lại gọi là Diệu Bút tiên sinh?”
Thật ra nàng muốn hỏi sao những người này có thể kết luận Diệu Bút là nam? Lỡ người ta là nữ thì sao?
Nghe vậy, lang quân đó đương nhiên nói.
“Tiên sinh là một cách xưng hô kính trọng, Diệu Bút tiên sinh có tài, đáng được kính trọng.”
Lý phi “Ta cứ nghĩ tiên sinh là xưng hô chỉ dành cho nam nhân.”
Lang quân trẻ tuổi nói “Chuyện này thì không hẳn, nhà ta cũng từng mời một nữ tiên sinh dạy các cô nương đọc sách, mọi người trong nhà đều kính trọng nữ tiên sinh đó, tiên sinh chỉ là một xưng hô kính trọng, không liên quan đến giới tính.”
Nghe vậy, Lý phi không khỏi nhìn hắn thêm mấy lần, phát hiện tiểu lang quân này tầm mười bảy mười tám tuổi.
Tính cách hắn không chỉ hào phóng, dung mạo cũng khá tuấn tú, cộng thêm cách ăn mặc tinh tế, vừa nhìn đã biết hắn xuất thân từ thế gia.
Lang quân trẻ tuổi thấy nàng nhìn mình, chủ động giới thiệu bản thân.
“Tại hạ họ Hằng, tên một chữ Cẩn.”
Ông chủ đã gói sách xong.
Ông giao sách cho Hằng Cẩn, nhận tiền từ tay hắn.
Một bên giao hàng, một bên đưa tiền.
Hằng Cẩn lấy một mảnh lụa trong tay áo, bọc số truyện đã được bọc kín.
Hắn cầm số truyện đó như báu vật, vui vẻ rời đi.
Lý phi nhìn bóng lưng hắn đi xa, tâm trạng rất phức tạp.
Nàng tưởng những người thích truyện nàng viết sẽ là những tiểu cô nương trẻ tuổi không hiểu sự đời, nhưng nàng không ngờ còn có nam nhân thích đọc truyện của nàng.
Không biết tại sao, nàng cứ thấy là lạ.
Tiêu Hề Hề vẫn luôn an tĩnh đứng bên cạnh xem kịch.
Vừa nãy Lý phi nói chuyện với Hằng Cẩn kia, Tiêu Hề Hề phát hiện giữa hai người xuất hiện một dây tơ hồng.
Nhưng dây nối rất mờ, không mấy rõ ràng.
Điều này có nghĩa là Lý phi và Hằng Cẩn kia có duyên phận, nhưng duyên phận này cuối cùng có kết quả hay không còn phụ thuộc vào hai người họ.
Tiêu Hề Hề nhìn ông chủ tiệm sách, thản nhiên hỏi.
“Vị lang quân vừa nãy thường tới đây mua sách lắm sao?”
Lúc này trong tiệm sách không có khách nào, ông chủ vừa lúc rảnh nên trả lời.
“Cô nương nói Hằng công tử hả? Đúng là cậu ấy thường xuyên đến đây. Trước đây cậu ấy mua đủ loại sách, thiên văn, địa lý, lịch sử, chỉ cần cậu ấy thích thì sẽ mua hết. Dù sao Hằng gia cũng rất nhiều tiền. Nhưng từ khi mê mẩn truyện của Diệu Bút tiên sinh thì chỉ mua mỗi truyện của Diệu Bút tiên sinh, lần nào có bao nhiêu mua bấy nhiêu, không hề do dự.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Hắn mua nhiều sách vậy làm gì? Mỗi truyện một cuốn không phải đủ rồi sao?”
Ông chủ mỉm cười “Tôi cũng hỏi cậu ấy chuyện này, cậu ấy nói mình thích nên muốn mua nhiều sưu tầm, dù không đọc nhưng nhìn thôi cũng thấy vui.”
Tiêu Hề Hề cũng cười nói “Người này thật thú vị.”
Lý phi nói “Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Hề Hề vẫy tay chào ông chủ, rời khỏi tiệm sách với Lý phi.
Hai người lên xe ngựa.
Tiêu Hề Hề chạm cánh tay Lý phi cười nói.
“Người vừa nãy là người hâm mộ của cô đó!”
Lý phi khó hiểu “Người hâm mộ là gì?”
“Thì là người rất thích truyện của cô, xem cô như thần tượng, thần tượng có nghĩa là người được ngưỡng mộ, được sùng bái.”
Lý phi có hơi đắc ý, nhưng miệng vẫn khẽ hừ một tiếng.
“Ta có gì để hắn ngưỡng mộ sùng bái chứ?”
Tiêu Hề Hề một tay chống cằm “Có lẽ vì cô viết truyện làm hắn cảm động.”
Trước đó, Lý phi viết truyện thường là nghĩ gì viết đó, sở dĩ được nhiều người yêu thích như vậy, cơ bản là do tài năng của nàng.
Nàng không ngờ truyện của mình lại có thể được người khác thật lòng ngưỡng mộ sùng bái như vậy.
Nàng vừa ngạc nhiên vừa phấn khích, không khỏi suy ngẫm về bản thân.
Nếu tác phẩm của nàng có thể ảnh hưởng quan trọng đến mọi người như vậy, sau này nàng viết truyện có nên thận trọng hơn một chút không?
Nàng cảm thấy mấy tình tiết có thể khiến người khác nảy sinh suy nghĩ xấu nên viết ít lại thì tốt hơn.
Mọi người phải chịu trách nhiệm cho hành động lời nói của mình, tác giả cũng vậy.
Tiêu Hề Hề thấy Lý phi đang trầm tư, cũng không quấy rầy nàng.
Xe ngựa thuận lợi về tới hoàng cung.
Sau khi Lý phi xuống xe, quay lại nói với Quý phi.
“Người nhà thần thiếp đã đồng ý cho thần thiếp rời cung, bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tiêu Hề Hề “Ừm, bổn cung sẽ nói chuyện này với Hoàng thượng.”
Lý phi nghiêm túc nói “Cảm ơn.”
Lần này nàng nói không lớn cũng không nhỏ, Tiêu Hề Hề có thể nghe rõ.
Tiêu Hề Hề nhướng mày “Bổn cung không nhận cảm ơn bằng lời nói, nếu cô thật sự muốn cảm ơn bổn cung, thì bảo người nhà cô gửi thêm mười cân, không, hai mươi cân món kho vào cung, tốt nhất là giao luôn đầu bếp nấu món kho kia cho bổn cung.”
Lý phi nghiến răng “Con người không thể được voi đòi tiên.”
Tiêu Hề Hề “Khéo quá, con người bổn cung giỏi nhất là được voi đòi tiên.”
Lý phi “……”
Nàng nói câu cảm ơn kia dư thừa rồi!