Lúc này, Lạc Thanh Hàn vừa rời khỏi thành Thịnh Kinh, đang cưỡi ngựa phi nước đại về phía Đông Nam.
Theo sau hắn là Triệu Hiền và hơn một trăm cấm vệ.
Vì Tiêu Hề Hề bị bắt cóc nên Lạc Thanh Hàn cảm thấy bất an, đã một ngày một đêm không ngủ, cũng không ăn gì, chỉ uống hai tách trà đặc để tinh thần tỉnh táo.
Sắc mặt hắn rất khó coi, gương mặt đầy tức giận.
Vốn hắn cho rằng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn, dù là Thái hoàng thái hậu, Tĩnh huyện vương hay Vương Can, đám người này có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay hắn, hắn nhất định có thể bắt được tất cả đám phản tặc đó!
Kết quả lại tát mạnh vào mặt hắn.
Hắn chỉ bắt được Thái hoàng thái hậu và Tĩnh huyện vương, còn Vương Can đã bỏ chạy.
Không chỉ vậy, Tiêu Hề Hề còn bị bắt cóc!
Hắn đã quá bất cẩn.
Vương Can sớm đã đoán được Tĩnh huyện vươmg sẽ không thành công, Tĩnh huyện vương chỉ là mồi nhử thu hút chú ý của hắn nên đã bỏ chạy trước khi Tĩnh huyện vương ra tay.
Vì mục đích thực sự của ông ta là Tiêu Hề Hề!
Lạc Thanh Hàn tưởng mình tương kế tựu kế, lại vô tình rơi vào bẫy của Vương Can.
Vương Can biết hắn sớm đã không còn tình cảm với Thái hoàng thái hậu và Tĩnh huyện vương, cho nên hắn không ngần ngại ra tay, điều duy nhất hắn quan tâm chính là Tiêu Hề Hề.
Nàng là điểm yếu của hắn.
Vương Can nắm được điểm này, giáng cho hắn một đòn chí mạng.
Lạc Thanh Hàn chợt nhớ tới lời Thái hoàng thái hậu từng nói với mình.
Thái hoàng thái hậu nói “Bây giờ người cho nàng bao nhiêu ân sủng, sau này sẽ mang lại cho nàng bấy nhiêu nguy hiểm.”
Ban đầu Lạc Thanh Hàn nghĩ dựa vào năng lực của hắn có thể giúp nàng tránh xa những nguy hiểm đó, nhưng sự thật chứng minh hắn đã đánh giá quá cao năng lực của mình, cũng đánh giá thấp năng lực của đối thủ.
Từ khi hắn không kiêng dè độc sủng Tiêu Hề Hề, vô số cặp mắt đã nhắm vào nàng.
Đêm trước khi đến thái miếu, quẻ bói của Tiêu Hề Hề hiện kết quả không rõ ràng, ông trời cũng không thể đưa ra chỉ dẫn.
Lúc đó hắn nghĩ quẻ chỉ vào mình, hắn có thể gặp nguy hiểm nên quẻ không rõ ràng.
Đến lúc này hắn mới nhận ra mình đã sai.
Thật ra, ông trời sớm đã biết lần này hắn sẽ bắt được Tĩnh huyện vương, vạch trần âm mưu y cấu kết với Thái hoàng thái hậu và Vương Can.
Nhưng đồng thời, người hắn yêu nhất sẽ bị bắt cóc và gặp nguy hiểm.
Một được một mất, xảy ra cùng lúc.
Ai cũng không thể nói rõ đây là tốt hay xấu?
Thế nên cả ông trời cũng không thể đưa ra chỉ dẫn phù hợp, cuối cùng quyền quyết định được giao cho hắn.
Tuy nhiên, lúc đó Lạc Thanh Hàn hoàn toàn không nghĩ tới điểm này.
Sau đó, hắn vô cùng ân hận.
Đáng lẽ hắn không nên bất cẩn như vậy.
Hắn rõ ràng có thể thận trọng hơn.
Với tâm trạng khó chịu như vậy, Lạc Thanh Hàn mở to mắt thức đến trời sáng.
Hắn đã phái tất cả những người có thể đi tìm Quý phi, hy vọng có thể chờ được tin tốt.
Tuy nhiên.
Hắn chẳng những không chờ được tin vui tìm được Quý phi, ngược lại hắn nhận được thư của phản tặc.
Trong thư nói Quý phi đang ở trong tay bọn chúng, nếu Hoàng đế muốn cứu mạng nàng thì phải lập tức đến núi Lai Định, bọn chúng sẽ đợi Hoàng đế trong đình cỏ tranh dưới chân núi.
Cuối thư, phản tặc còn đặc biệt nhắc nhở, Hoàng đế chỉ được tới một mình, nếu phát hiện có người khác sẽ lập tức g.iết chết Quý phi.
Sau khi Lạc Thanh Hàn nhận được thư, lập tức gọi Triệu Hiền tới, chọn ra một trăm cấm vệ tinh nhuệ.
Bọn họ cưỡi ngựa rời thành Thịnh Kinh, đi thẳng đến núi Lai Định ở phía Đông Nam.
Tất cả khoác áo choàng đen dày nặng.
Vó ngựa giậm nhanh trên đất phát ra tiếng lộc cộc.
Cơn gió thu ập đến thổi tung áo choàng lên cao, vẽ một vòng cung sắc nét trên không trung.
Dân chúng sợ hãi vội tránh sang hai bên, sợ bị vó ngựa đá trúng.
Con đường núi gần núi Lai Định có vài mật thám đang ẩn náu trong rừng lặng lẽ quan sát, khi thấy một nhóm người đang đến gần, lập tức vực dậy tinh thần, nhìn chằm chằm vào nhóm người đang phi nước đại về phía mình.
Lúc nhóm người sắp đến núi Lai Định, bọn họ đột nhiên ghìm ngựa dừng lại.
Người đứng đầu nói mấy câu với khoảng trăm người đi theo sau.
Vì ở hơi xa nên không nghe rõ người đó nói gì.
Người đó nói xong, một mình cưỡi ngựa đến đình cỏ tranh dưới chân núi.
Số người đi theo bị bỏ lại phía sau.
Mật thám ẩn náu trong rừng thấy vậy lập tức chạy về báo tình hình cho thủ lĩnh.
Dưới chân núi có một đình cỏ tranh sừng sững, không biết đình này đã xây được bao nhiêu năm, sớm đã đổ nát, phần lớn cỏ tranh phía trên đã sụp xuống, bốn cây cột gỗ cũng mục nát, các phiến đá trên đất nứt ra, những đám cỏ dại mọc lên từ những khoảng trống.
Bây giờ đã là mùa thu, cỏ dại ngả vàng, khiến đình cỏ tranh càng thêm hoang tàn thê lương.
Lạc Thanh Hàn mặc áo choàng đen xoay người xuống ngựa.
Hắn buộc ngựa vào thân cây gần đó rồi sải bước vào đình cỏ tranh.
Lúc này, một người đàn ông thấp bé chạy tới, chắp tay với Lạc Thanh Hàn, cười nói.
“Bệ hạ cuối cùng đã tới, chúng ta đợi ngài rất lâu rồi.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn gã “Trẫm đến như đã hứa, Quý phi đâu?”
Người đàn ông thấp bé cười nói “Bệ hạ đừng gấp, Quý phi nương nương vẫn còn khỏe mạnh, mời ngài đi theo ta, ta sẽ dẫn ngài đi gặp Quý phi nương nương.”
Nói xong gã xoay người đi, không hề để ý tới Lạc Thanh Hàn, như thể gã chắc chắn Lạc Thanh Hàn sẽ đi theo.
Lạc Thanh Hàn do dự một chút, cuối cùng cũng đi theo gã.
Hai người đi bộ lên đường núi.
Lạc Thanh Hàn luôn giữ khoảng cách với đối thủ để tránh bị tấn công bất ngờ.
Khi đến sườn núi nhìn thấy một cỗ xe ngựa đậu bên đường.
Người đàn ông thấp bé cười nói với Lạc Thanh Hàn.
“Quý phi nương nương đang nghỉ ngơi trong xe.”
Lạc Thanh Hàn đang muốn đi về phía xe ngựa, nhưng bị người đàn ông thấp bé chặn lại.
Người đàn ông thấp bé nói “Bệ hạ muốn đưa Quý phi nương nương đi cũng được, nhưng phải lấy thứ gì đó ra đổi, thế này mới công bằng, không phải sao?”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi “Các ngươi muốn gì?”
Người đàn ông thấp bé “Chúng ta muốn binh phù trong tay ngài.”
Lạc Thanh Hàn không suy nghĩ từ chối “Không thể nào!”
Người đàn ông thấp bé tặc lưỡi, cường điệu nói.
“Ngài không tiếc mạo hiểm tính mạng đến đây cứu Quý phi nương nương, chúng ta còn tưởng ngài yêu sâu đậm Quý phi nương nương lắm chứ, bây giờ xem ra cũng chỉ vậy thôi, binh phù quan trọng đến mấy, lẽ nào quan trọng hơn người mình yêu sao?”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn cực kỳ khó coi.
Hắn dường như đang do dự cân nhắc, chiến tranh đang diễn ra trong đầu.
Người đàn ông thấp bé thúc giục.
“Thời gian của chúng ta rất quý giá, nếu bệ hạ không đưa ra quyết định, chúng ta sẽ ra tay đó.”
Lạc Thanh Hàn “Các ngươi muốn làm gì?”
Người đàn ông thấp bé cười nham hiểm “Nếu bệ hạ không chịu đổi binh phù với Quý phi nương nương, vậy Quý phi nương nương đã vô dụng với chúng ta, chúng ta chỉ có thể giết nàng.”