Lạc Thanh Hàn tức giận nói “Ngươi dám?!”
Người đàn ông thấp bé rút đao từ thắt lưng, lưỡi đao phản chiếu ánh sáng sắc lạnh.
Gã đặt lưỡi đao lên cổ Lạc Thanh Hàn.
“Kiên nhẫn của ta có hạn, nếu ngươi không giao binh phù, chúng ta sẽ cởi hết y phục của Quý phi trước mặt ngươi, để nàng chơi đùa với huynh đệ chúng ta. Ông đây sống tới bây giờ cũng chưa từng chơi đùa với nữ nhân của Hoàng đế, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích, ha ha ha!”
Người đàn ông thấp bé cười điên cuồng, biểu cảm ác nghiệt lộ ra chút th.ô tục, khiến người ta khó chịu.
Lạc Thanh Hàn hiển nhiên bị gã kích động, hai tay siết chặt thành nắm đấm, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt như có thể giết người.
Hắn hoàn toàn không để ý thanh đao trên cổ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông thấp bé trước mặt, nghiến răng nói.
“Muốn ta giao binh phù cũng được, nhưng ta muốn thấy Quý phi trước, xác nhận nàng bình an vô sự.”
Người đàn ông thấp bé “Được thôi, ngươi đợi đó, ông đây sẽ sai người dẫn tâm can bảo bối của ngươi ra ngoài.”
Gã hét lớn về hướng xe ngựa.
“Đưa người ra ngoài!”
Cửa xe ngựa bị đẩy ra từ bên trong.
Một người đàn ông trung niên khỏe mạnh nhảy ra khỏi xe.
Gã thô lỗ hét vào trong xe “Còn ngồi đó làm gì? Ra đây cho Hoàng thượng nhìn!”
Một lúc sau, một tiểu nương tử mặc đối khâm nhu quần ra tới cửa xe.
Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm mặt nàng, xác định nàng đúng là Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề cũng đang nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau.
Mắt Tiêu Hề Hề lập tức đỏ lên, run rẩy nói “Bệ hạ, xin người cứu thần thiếp!”
Vừa dứt lời, nàng bị người đàn ông trung niên đẩy trở về xe.
Cửa xe bị đóng sầm lại.
Người đàn ông thấp bé “Bệ hạ, bây giờ ngài đã yên tâm chưa?”
Lạc Thanh Hàn vẫn nhìn về phía xe ngựa, trầm giọng nói “Ta không mang binh phù ra ngoài, các ngươi chờ ở đây, ta sẽ về lấy binh phù cho các ngươi.”
Người đàn ông thấp bé cười lạnh “Đừng giở trò với ông, nếu ngươi ra ngoài không mang binh phù, vậy chúng ta sẽ trực tiếp giết ngươi và tâm can bảo bối của ngươi, để hai ngươi xuống suối vàng làm đôi uyên ương khổ mệnh!”
Lạc Thanh Hàn “Ta thật sự không mang theo binh phù, vật đó rất quan trọng, ta nhất định phải giấu kỹ, sao có thể mang theo bên người? Lỡ làm mất thì sao?”
Hắn nói rõ ràng, nhưng người đàn ông thấp bé không dừng lại.
“Nếu ngươi không có binh phù, vậy thì chết đi!”
Người đàn ông thấp bé giơ đao lên chém mạnh vào cổ Lạc Thanh Hàn!
Lạc Thanh Hàn né sang một bên, rút bội kiếm bên hông.
Hai người bắt đầu đánh nhau.
Vũ khí va chạm nhau tạo nên những âm thanh chói tai.
Người đàn ông trung niên đang canh xe thấy vậy, hét lớn một tiếng rồi rút đao tham gia trận chiến.
Hai người bắt tay đánh một mình Lạc Thanh Hàn.
Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không phải là đối thủ của Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn nhanh chóng đánh gục bọn họ.
Lạc Thanh Hàn bước nhanh tới xe ngựa mở cửa, nói với Tiêu Hề Hề bên trong.
“Hề Hề, mau xuống đây!”
Tiêu Hề Hề ngồi quỳ trong xe, một tay giữ cửa, cầu xin nói “Bệ hạ, chân của thần thiếp bị thương, ngài có thể bế thần thiếp xuống xe được không?”
Lạc Thanh Hàn duỗi tay “Qua đây.”
Tiêu Hề Hề cười ngượng ngùng nghiêng người về phía hắn.
Lạc Thanh Hàn bế nàng lên, không ngờ phát hiện nàng rất nặng, hình như cao hơn trước, dáng người dường như cũng có hơi thay đổi.
Trước đó nàng ngồi trên xe, chiếc váy rộng che mất phần dưới khiến người ta không thể nhìn thấy dáng người thật của nàng.
Lúc này, Lạc Thanh Hàn cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc hắn chuẩn bị buông tay, đột nhiên cảm thấy phần bụng đau nhức!
Hắn vô thức buông tay, cúi đầu nhìn xuống phát hiện một con dao găm c.ắm vào bụng mình.
Người cầm dao găm chính là Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn khó tin mở to mắt “Tại …… tại sao nàng ……?”
Tiêu Hề Hề đứng dậy, trông nàng cao gần bằng Lạc Thanh Hàn!
Nàng cười ngọt ngào với Lạc Thanh Hàn, âm thanh mà nàng phát ra là giọng trầm mà chỉ nam nhân mới có.
“Bệ hạ nhận nhầm người rồi, thần thiếp không phải là Quý phi của ngài.”
Gã vừa nói vừa tăng sức lực tay đâm con dao găm sâu hơn.
Nét mặt Lạc Thanh Hàn đau đớn vặn vẹo, cơ thể lảo đảo, ngã xuống đất.
Máu chảy ra từ vết thương trên bụng hắn.
Đôi mắt hắn vẫn mở to, nhìn chằm chằm vào “Tiêu Hề Hề” trước mặt, như muốn biết nàng là ai?
Người đó nhìn thấy nghi hoặc của hắn, cười nói.
“Ta tên Uất Cửu, trước đây chúng ta từng gặp nhau, nhưng ta đoán là ngươi không biết, dù sao thì thân phận của ta khi đó là Mẫn tiệp dư.”
Uất Cửu cúi người rút con dao găm ra khỏi bụng Lạc Thanh Hàn.
Gã lau vết máu trên con dao lên y phục của Lạc Thanh Hàn, tặc lưỡi thành tiếng.
“Không ngờ đường đường là Hoàng đế Đại Thịnh lại chết trong tay ta thế này, chán muốn chết, thủ đoạn của ngươi còn không bằng Quý phi, ít nhất nàng còn làm ta hôn mê một lúc.”
Máu chảy ngày càng nhiều, ý thức của Lạc Thanh Hàn dần mơ hồ, không thể nói được.
Uất Cửu đứng dậy, tra dao găm vào vỏ.
Gã khiêng hai tên đồng bọn bất tỉnh ném vào xe ngựa, đồng thời huýt sáo.
Chẳng mấy chốc, có thêm mười mấy sát thủ xuất hiện từ trong rừng.
Bọn họ đã trốn gần đó để phòng Lạc Thanh Hàn đưa thêm người đến.
Hiện giờ Lạc Thanh Hàn đã bị giết, nhiệm vụ của bọn họ hoàn thành thuận lợi, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người trông rất thoải mái.
Không ngờ nhiệm vụ này lại hoàn thành suôn sẻ như vậy!
Uất Cửu rửa sạch lớp cải trang trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú không thể phân biệt nam nữ vốn có.
Gã thay lại quần áo nam, thấy Lạc Thanh Hàn còn thở, không còn kiên nhẫn chuẩn bị ra thêm một đòn.
Lúc Uất Cửu Cương rút dao găm ra, một mũi tên sắc bén đột nhiên cắt ngang không trung!
Mũi tên bay thẳng về phía Uất Cửu!
Uất Cửu phản ứng rất nhanh, nhanh chóng tránh sang một bên.
Tuy nhiên vẫn muộn một bước, mũi tên xước qua cánh tay phải của gã, để lại một vết thương sâu.
Gã đau đớn nhăn mặt.
Nhưng gã không quan tâm vết thương, lập tức quay đầu nhìn về hướng mũi tên.
Nhìn thấy hàng chục cung thủ ẩn nấp trong khu rừng cách đó không xa.
Tất cả giương cung nhắm vào Uất Cửu và đồng bọn.
Sắc mặt Uất Cửu thay đổi.
Gã không né tránh mà kéo Lạc Thanh Hàn đang thoi thóp lên.
Gã kề con dao găm lên cổ Lạc Thanh Hàn, nghiêm giọng hét lớn.
“Các ngươi còn bắn, ta sẽ giết Hoàng đế bệ hạ của các ngươi!”
Các cung thủ nghe vậy, bọn họ không còn động đậy.
Lúc Uất Cửu nghĩ lời đe dọa của mình đã có tác dụng thì gã thấy một người đàn ông cưỡi ngựa đang chậm rãi ra khỏi rừng.
Người đàn ông khoác áo choàng đen dày, chiếc mũ trùm rộng che gần hết khuôn mặt, chỉ để lại đôi môi mỏng nhạt màu mím thành một đường thẳng.
Hắn giơ tay phải vén mũ trùm đầu lên, để lộ khuôn mặt anh tuấn, môi mỏng mũi cao, nét mặt lạnh lùng.
Chính là Hoàng đế Đại Thịnh, Lạc Thanh Hàn!
Uất Cửu và đồng bọn đều mở to mắt với vẻ khó tin.