Lạc Thanh Hàn chậm rãi phân tích.
“Có thể âm thầm đánh thuốc mê nhiều người, hung thủ hiển nhiên đã bỏ thuốc vào đồ ăn hoặc trà, Vương Can cực kỳ quen thuộc với nội bộ Vương gia, chỉ cần ông ta ra tay, kết quả sẽ như mong muốn, gần như không có rủi ro, không ai thích hợp làm chuyện này hơn ông ta.”
Tiêu Hề Hề nghe thấy sống lưng ớn lạnh “Nhưng đó là người thân nhất của ông ta, ông ta thật sự xuống tay được sao?”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Người thân nhất thì thế nào? Chỉ cần ông ta muốn, có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.”
Bản thân hắn không phải là ví dụ sống đây sao.
Tình thân đối với hắn còn mỏng manh hơn tờ lời khai trước mặt, chỉ cần một cú chọc ngoáy cũng có thể tan vỡ.
Sở Kiếm xoa xoa cánh tay, thấy rợn trong lòng.
“Vương Can này không phải tên điên đó chứ.”
Lạc Thanh Hàn “Vương Can rất có thể liên quan đến Thiên Môn, không phải sư phụ các ngươi nói rồi sao? Người Thiên Môn đều là kẻ điên, Vương Can hẳn là cũng không ngoại lệ.”
Tiêu Hề Hề “Nếu đúng là Vương Can đã giết người nhà mình, vậy có lẽ ông ta còn đang trốn trong thành, nếu tìm kỹ có thể sẽ tìm được ông ta.”
Lúc này Phương Vô Tửu mới lên tiếng.
“Nếu Vương Can thật sự muốn diệt cả Vương gia, chắc chắn sẽ không tự mình ra tay, Thiên Môn có nhiều người như vậy, ông ta chọn một ít trà trộn vào thành là được, ông ta không ngốc đến mức tự chui đầu vào lưới.”
Tiêu Hề Hề thở dài “Ta cảm thấy Thiên Môn thật lợi hại, tiền nhiều người đông, không giống Huyền Môn chúng ta, loe ngoe mấy người, còn không có tiền, sư phụ chơi bài toàn thiếu nợ.”
Phương Vô Tửu “……”
Ôn Cựu Thành “……”
Bùi Thiên Hoặc “……”
Sở Kiếm “……”
Tuy rất muốn phản bác, nhưng không tìm được lý do để phản bác.
Bọn họ ở Huyền Môn bao nhiêu năm, thứ nhận được nhiều nhất chính là giấy nợ của sư phụ.
Nhưng sư phụ chỉ phụ trách viết giấy nợ, chưa từng trả nợ.
Mặc dù cả đống tuổi rồi, nhưng giở trò ăn vạ vô lại chẳng chút áp lực gì, hoàn toàn không có đạo đức giác ngộ của một trưởng bối.
Nếu một người như vậy đặt vào xã hội hiện đại, chứng chỉ giảng dạy của ông sẽ bị thu hồi!
Phương Vô Tửu chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói “Nói chính sự đi, nghe nói muội bị nội thương nặng, đưa tay ra, ta xem cho muội.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn đưa tay phải ra.
Phương Vô Tửu nắm lấy cổ tay nàng.
Một lúc sau, y rút tay lại, nét mặt hơi nghiêm trọng.
“Vết thương còn nặng hơn ta dự đoán.”
Nghe vậy, nét mặt mọi người đều thay đổi.
Tiêu Hề Hề sợ bọn họ lo lắng nên cố ra vẻ thản nhiên cười nói “Ta thấy vẫn ổn, ngoại trừ tay chân hơi nhức, không có sức, hơi đau ở ngực thì không còn bệnh nào khác, chắc không nghiêm trọng như huynh nói đâu, hay là huynh kiểm tra kỹ hơn đi?”
Phương Vô Tửu trầm giọng nói “Muội hiện giờ chắc là không thể sử dụng nội lực phải không?”
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu khẳng định.
Bây giờ Tiêu Hề Hề quả thật không thể sử dụng nội lực.
Phương Vô Tửu “Kỳ kinh bát mạch của muội tổn thương nghiêm trọng, nếu những tổn thương này không thể hồi phục, cả đời này muội sẽ thành người tàn phế, không thể dùng võ công nữa.”
Tiêu Hề Hề cười ngượng nói “Dù không còn võ công, cũng không đến mức thành người tàn phế đâu, cùng lắm chỉ là một người bình thường.”
Phương Vô Tửu “Người bình thường ít nhất còn có thể chạy nhảy, còn muội thì không chắc.”
Tiêu Hề Hề “Vậy ta không chạy nhảy, nằm thôi là được.”
Phương Vô Tửu “Đây không phải là chuyện chỉ cần nằm là giải quyết được, thể chất của muội sẽ ngày càng kém đi, dễ mắc bệnh, trong người muội còn độc cổ sót lại, có khả năng nhân lúc muội yếu đi sẽ ăn mòn nội tạng của muội, nghiêm trọng hơn thì tuổi thọ sẽ bị rút ngắn.”
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Nghiêm …… nghiêm trọng thế sao!
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, trầm giọng hỏi “Có cách trị không?”
Phương Vô Tửu “Hồi phục gân cốt là một chuyện rất khó, hiện giờ ta cũng không có cách nào hay, chỉ có thể điều dưỡng cho muội ấy trước, cố gắng giúp muội ấy tăng cường thể chất, lúc về ta sẽ tìm kiếm trong thư tịch, xem có thể tìm được cách chữa gân cốt không.”
Lạc Thanh Hàn “Ngươi có thể tìm kiếm ở Tàng Thư Các trong cung.”
Phương Vô Tửu gật đầu, tỏ ý đã biết.
Tàng Thư Các trong cung cất giữ nhiều điển tịch trân quý của cả Đại Thịnh, có thể có cách chữa lành gân cốt cất giấu trong nhiều điển tịch đó.
Phương Vô Tửu muốn châm cứu cho Tiêu Hề Hề, những người khác ra ngoài.
Chỉ có Lạc Thanh Hàn ở lại.
Hắn nắm tay Hề Hề nhìn từng cây kim bạc đâm vào cơ thể nàng, thấy nàng hơi cau mày vì đau, hắn cảm thấy như những cây kim bạc đang đâm vào cơ thể mình, hắn cũng cảm thấy đau đớn như vậy.
Khi châm cứu xong, người Tiêu Hề Hề đổ đầy mồ hôi.
Lạc Thanh Hàn tự mình lau người cho nàng.
Lúc này Tiêu Hề Hề yếu ớt, nằm trên giường không thể cử động, nàng giống như một con búp bê tinh xảo, mặc cho hắn bày bố.
Lúc này Lạc Thanh Hàn chỉ thấy đau lòng, không có tạp niệm nào khác.
Lau người cho Hề Hề xong, hắn tự tay mặc y phục cho nàng.
Tiêu Hề Hề kiệt sức, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Lạc Thanh Hàn bế nàng lên, đi ra khỏi phòng khách.
Một cỗ xe ngựa đã đậu bên ngoài cổng phủ Kinh Triệu.
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng đặt Hề Hề lên xe, đắp chăn cho nàng.
Xe ngựa chậm rãi khởi động đưa họ về cung.
Lúc Tiêu Hề Hề tỉnh lại đã là buổi chiều.
Bảo Cầm vẫn luôn túc trực bên nàng, thấy nàng mở mắt thì vui mừng khôn xiết.
“Nương nương, người tỉnh rồi! Người có đói không? Có khát không? Có muốn ăn gì không?”
Tiêu Hề Hề không do dự trả lời.
“Ăn!”
Bảo Cầm gọi Chiết Chi, bảo Chiết Chi hầu hạ Quý phi tắm rửa thay y phục, còn nàng tự mình vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho Quý phi.
Những cung nữ này hiển nhiên đã được Hoàng đế căn dặn, lúc hầu hạ Quý phi phải thận trọng, như thể đang đối xử với một búp bê thủy tinh mỏng manh, sợ chỉ cần bản thân không cẩn thận sẽ làm nàng vỡ vụn.
Tiêu Hề Hề hỏi “Bệ hạ đâu?”
Chiết Chi nói “Bệ hạ bận việc, nói buổi tối sẽ tới.”
Dù là chuyện của Tĩnh huyện vương, Thái hoàng thái hậu, hay chuyện của Thiên Môn và Vương gia đều đang chờ Hoàng đế giải quyết, hiện giờ hắn chắc chắn rất bận.
Tiêu Hề Hề được đỡ ngồi vào bàn.
Bây giờ là buổi chiều, còn phải chừa bụng cho bữa tối nên Bảo Cầm làm một số món nhẹ vừa miệng.
Tiêu Hề Hề vừa mới ăn được hai miếng thì nghe báo Diêu tiệp dư tới.
Nàng đành phải buông đũa, sai người dẫn Diêu tiệp dư vào.
Độc tố trong người Diêu tiệp dư đã được giải, nhưng sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt, vừa nhìn đã nhận ra bệnh nặng vừa khỏi.
Nàng đặc biệt đến đây tạ ơn Quý phi.
Tiêu Hề Hề “Người chữa khỏi cho cô là Phương thái y, y mới là người mà cô nên tạ ơn.”
Diêu tiệp dư nghiêm túc nói “Cần phải tạ ơn Phương thái y, nhưng cũng phải tạ ơn người, nếu không phải người nhìn ra thần thiếp có khả năng trúng độc, có lẽ thần thiếp chết cũng không biết mình bị trúng độc.”
Nói xong, nàng quỳ xuống, trịnh trọng khấu đầu với Quý phi, tạ ơn cứu mạng của nàng.