Hôm nay Diêu tiệp dư đến không chỉ để tạ ơn cứu mạng của Quý phi mà còn nói đáp án với Quý phi.
“Trước kia người hỏi thần thiếp có muốn rời cung bắt đầu cuộc sống mới hay không, thần thiếp rất muốn nhưng lại sợ người nhà không đồng ý, nên mới sai người truyền lời về Diêu gia hỏi ý kiến phụ mẫu, hai người họ đồng ý rồi.”
Thật ra ban đầu phụ mẫu nàng không đồng ý.
Theo bọn họ thấy, địa vị của Diêu tiệp dư tuy không mấy cao, nhưng cũng không quá thấp, chỉ cần Diêu tiệp dư giữ vững lập trường, ôm chặt đùi Quý phi thì cuộc sống trong cung của nàng sẽ khá hơn, ít nhất là tốt hơn rời cung tái giá.
Mãi đến khi Diêu tiệp dư đột nhiên trúng độc, suýt thì mất mạng, phụ mẫu nàng mới chợt nhận ra một sự thật —
Trong hoàng cung, dù nàng an phận thủ thường, người khác cũng chưa chắc sẽ tha cho nàng.
Hôm nay Diêu tiệp dư may mắn nhặt được một mạng.
Nhưng ngày mai thì sao?
Ai có thể đảm bảo Diêu tiệp dư sẽ may mắn như vậy cả đời?
Vì không muốn con gái mình gặp nguy hiểm lần nữa, phụ mẫu nàng cuối cùng đã thay đổi ý định, đồng ý để Diêu tiệp dư rời cung.
Tuy vụ trúng độc lần này với Diêu tiệp dư khá nguy hiểm nhưng lại có thu hoạch.
Ít nhất nàng có được sự ủng hộ và thấu hiểu của phụ mẫu.
Tiêu Hề Hề “Cô nghĩ kĩ rồi? Một khi rời cung sẽ không có cơ hội quay đầu.”
Sắc mặt Diêu tiệp dư hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn trước.
Nàng nói từng chữ.
“Thật ra thần thiếp biết rõ, dù luận về nhan sắc, tài hoa, gia cảnh xuất thân hay thông minh tài trí, thần thiếp cũng không bằng ai trong hậu cung này. Thần thiếp có thể sống an ổn đến bây giờ đều là nhờ Quý phi nương nương và Lý phi nương nương chăm sóc. Nhưng thần thiếp không thể dựa dẫm vào người khác cả đời. Thần thiếp phải học cách tự lập. Rời cung có thể không khiến cuộc sống của thần thiếp tốt hơn, nhưng ít nhất sẽ cho thần thiếp thấy được hy vọng mới. Thần thiếp sẵn lòng thử vì hi vọng này. Cầu xin Quý phi nương nương toại nguyện.”
Nói xong, nàng khấu đầu thêm lần nữa, hồi lâu không đứng dậy.
Tiêu Hề Hề nhìn đỉnh tóc của nàng, nhẹ giọng nói.
“Nếu cô đã quyết định, vậy thì sẽ như cô muốn, ta sẽ truyền đạt suy nghĩ của cô cho Hoàng thượng, cô mau về thu dọn đi, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể gặp được Lý phi.”
Diêu tiệp dư “Đa tạ Quý phi nương nương.”
Tiêu Hề Hề nhìn Diêu tiệp dư rời đi.
Bảo Cầm khẽ cảm thán “Diêu tiệp dư này ngày thường không biểu lộ gì, nhưng không ngờ trong lòng nàng hiểu rõ như thế, không uổng công người quan tâm nàng.”
Tiêu Hề Hề “Một loại gạo nuôi trăm loại người, mỗi người đều có số phận của mình.”
Cùng vào cung làm phi, có người h.am muốn quyền lực như Cảnh phi, có người cố chấp hoang tưởng như Lao phi, có người vui vẻ cởi mở như Lý phi, có người thông suốt mọi chuyện như Diêu tiệp dư.
Tính cách khác nhau tạo nên cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Đến gần tối.
Lạc Thanh Hàn tới cung Vân Tụ ăn tối với Tiêu Hề Hề.
Trước kia đều là Tiêu Hề Hề múc canh cho Lạc Thanh Hàn trước, hôm nay Tiêu Hề Hề còn chưa kịp làm gì thì Lạc Thanh Hàn đã cầm muôi múc cho nàng một bát canh gà nóng hổi.
Hắn đặt bát canh gà trước mặt Tiêu Hề Hề, ra hiệu cho nàng ăn canh ấm người.
Tiêu Hề Hề nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Thanh Hàn “Sao vậy?”
Tiêu Hề Hề “Hôm nay chàng có vẻ rất ân cần, tự dưng tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm, lẽ nào chàng đã làm chuyện gì có lỗi với ta?”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng “Nàng không thể nghĩ tốt cho ta một chút được sao? Nàng nội thương chưa khỏi, ta chỉ muốn chăm sóc nàng nhiều hơn.”
Tiêu Hề Hề hiểu ra “Thì ra là vậy!”
Nàng bưng bát lên uống một hớp canh gà rồi khoa trương khen ngợi.
“Canh hôm nay thơm ngon vô cùng! Không hổ là bát canh do Hoàng đế bệ hạ đích thân phục vụ cho ta!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Lạc Thanh Hàn “Nàng còn có thể giả tạo hơn nữa không?”
Tiêu Hề Hề “Có thể nha, để bày tỏ lòng biết ơn với bệ hạ, ta có thể biểu diễn bẻ nĩa ngay tại đây cho chàng xem, chàng có muốn xem không?”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng từ chối “Không, ta không muốn xem.”
Ai lại muốn xem vợ mình bẻ nĩa trong khi ăn cơ chứ?!
Tiêu Hề Hề “Hay là ta hát chàng nghe một bài bày tỏ lòng biết ơn?”
Nàng không cần đối phương trả lời, bắt đầu ra sức hát.
“Trái tim biết ơn ~ Cảm ơn vì có chàng! Bên cạnh ta suốt cuộc đời ~ cho ta dũng cảm là chính mình ……”
Lạc Thanh Hàn gắp một miếng thịt vịt nhét vào miệng Tiêu Hề Hề, kịp thời ngăn chặn giọng hát đòi mạng của nàng.
Lạc Thanh Hàn nghiêm khắc cảnh cáo “Ăn cho đàng hoàng, không cho phép làm ồn.”
Thịt vịt trong miệng quá ngon, Tiêu Hề Hề tạm thời từ bỏ ý định khoe giọng hát, bắt đầu chuyên tâm vào ăn uống.
Ăn uống xong, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đi tắm.
Trong bồn tắm lớn xây bằng bạch ngọc, cả người Tiêu Hề Hề chìm trong nước nóng, chỉ còn lại cái đầu nhỏ đang đỏ bừng vì nhiệt.
Để hạ nhiệt, nàng chườm khăn lạnh lên đầu.
Lạc Thanh Hàn dựa vào thành hồ, nửa thân trên lộ ra trên mặt nước.
Cơ ngực bị nước làm ướt đang phát sáng, những giọt nước chảy từ má xuống cằm rồi rơi xuống nước, làn da trắng của hắn đỏ lên vì hơi nước, thậm chí trong đôi mắt đen lạnh lùng của hắn dường như cũng có hơi ấm nóng bỏng.
Tiêu Hề Hề xấu hổ khi thấy hắn nhìn nàng bằng đôi mắt rực lửa như vậy.
Nàng hắng giọng “Ta biết bây giờ chàng chắc hẳn đang rất kích động, dù sao thì chàng cũng còn trẻ sung sức, ta hiểu rồi, ta sẽ hát chàng nghe một bài để chàng bình tĩnh lại.”
Lạc Thanh Hàn “Không cần, ta không muốn nghe.”
Tiêu Hề Hề phớt lờ lời từ chối của hắn, vui vẻ cất tiếng hát.
“Chà rửa rửa! Chà rửa rửa! Ta chà rửa rửa! Chà rửa rửa! Chà rửa rửa! 1, 2, 3, 4! Lạnh quá đi mất, đau quá đi thôi, ôi trái tim ta!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Kích động của hắn hoàn toàn biến mất trong tiếng hát đòi mạng này.
Những hình ảnh quyến rũ trong đầu đó đều tan thành bong bóng.
Lúc này trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ —
Phải bắt được cô nhóc Tiêu Hề Hề này dạy dỗ một trận!
Nữ nhân này không dạy dỗ là dỡ cả mái nhà!
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm đứng dậy, kéo theo tiếng nước bắn tung tóe.
Hắn sải bước về phía Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề vội lui về sau, nàng vừa hát vừa lui.
“Hãy chờ đó, cứ mơ đi, điên mất thôi! Mau trả lại những gì ta đã tặng! Nôn hết những gì đã ăn của ta!”
Tiếng nước với tiếng hát nối tiếp nhau rất sống động.
Cuối cùng, Tiêu Hề Hề bị Lạc Thanh Hàn bắt được.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu chặn miệng nàng lại, ngoại trừ tiếng thở gấp gáp thì nàng không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Tắm xong, hơi thở của hai người loạn nhịp, hai má đỏ bừng.
Vừa nhìn là biết hai người này đã làm chuyện gì đó trong lúc tắm.
Các cung nữ thái giám đều giả mù không thấy gì, im lặng hầu hạ hai người thay y phục.