Nửa năm sau.
Phong Đô thành, đại điện Diêm La Vương
Bạch Phi Phi có chút mờ mịt, không dám tin tưởng một màn phát sinh trước mắt này, là chân thực hay ảo giác.
Trong điện một hồn phách đang quỳ, hồn này diện mạo cùng dáng dấp đều giống Bạch Phi Phi như đúc.
Diêm La Vương nhìn hồn phách trên đất, nửa ngày không nói được câu gì.
Đột nhiên, hắn dứng dậy từng bước đi xuống thần đàn, lôi kéo u hồn vô tri vô giác, ôm thật chặt trong ngực.
Quỷ sai trong điện đồng loạt hít một hơi lạnh.
Trong nhất thời dị thường yên lặng, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Dường như bị hấp dẫn, u hồn nghiêng đầu sau đó nhìn chăm chú Bạch Phi Phi, ánh mắt trống rỗng phảng phất như vực sâu không đáy.
“A a a…”
Bạch Phi Phi váng đầu hoa mắt, chỉ cảm thấy có vô số đoạn phim một thoáng kia đang lúc tràn vào trong đầu, ôm lấy đầu sắp nổ tung, ngã xuống bất tỉnh.
“Bạch Phi Phi!”
“Huynh đệ!”
“Quỷ sai đại nhân!”
Trong điện đại loạn, đủ loại thanh âm kêu tên hắn nhất thời thay nhau vang lên.
Bạch Phi Phi lần này, mộng một giấc mộng rất dài.
Y ở trong mộng, bất quá chỉ mới nhược quán
(1), lại một mình đối mặt với “Đấu Chiến Thắng phật” Tôn Ngộ Không, cuối cùng vẫn không có cách nào ngăn cản con khỉ ngang ngược kia, bị hắn xé bỏ sổ sinh tử, đổi thọ thần, nháo đến địa phủ gà chó không yên.
(1) Nhược quán: chỉ thanh niên khoảng 20 tuổi theo cách gọi của thời xưa.Nhân gian bởi vậy đại loạn.
Sau đó hình ảnh vừa chuyển, y thấy chính mình quỳ gối giữa Kim Loan Bảo Điện, phía sau thiên binh thiên tướng bắt được phán quan là y, Thiên Đế cao cao tại thượng, uy nghiêm mà vung tay lên, phán quan liền trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo, thần hồn câu diệt.
Y cả người rét run, nhắm mắt lại chờ đợi kết quả. Lúc này, Diêm La Vương nôn nóng mà xông tới, phía sau Long Cung Tam công chúa vẻ mặt áy náy đi theo.
Tính cả Thiên cung Thái Tử điện hạ, ba vị khẩn cầu Thiên Đế, Thiên Đế không dao động, vẫn muốn hành hình.
Diêm La Vương đột nhiên bạo nộ, đem y bảo hộ sau người. Chỉ khoảng nửa khắc, sát lục thanh tứ khởi
(2), huyết tích nhiễm hồng cả thế gian.
(2) Sát lục thanh tứ khởi: âm thanh chém giết nổi lên tứ phía.Y thấy Diêm La Vương trong mộng cuồng tính quá độ, miệng liên tục kêu lên: “Ngũ đệ, không được, không được!”, tay vô thức vươn về phía trước khua loạn.
Bị một đôi bàn tay to lớn lạnh băng cầm lấy.
Diêm La Vương lau đi nước mắt y chảy ra trong mộng, nhìn xuống Bạch Phi Phi, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Hình ảnh mới lại hiện ra.
Y mơ thấy chính mình bước vào trong Luân Hồi Trì, quay đầu lại cười, nói với Diêm La Vương: “Ta đi, đệ phải bảo trọng.”
Trong mộng Diêm La Vương nắm chặt tay, nhìn y nói từng câu từng chữ: “Nhất định sẽ chờ huynh trở lại.”
Một bên Biện Thành vương cùng Chuyển Luân Vương vẫn là nhi đồng vô tri, nhìn hắn khóc lớn đại náo, kêu khóc nói: “Đại ca đại ca, huynh đừng đi…”
Ba hồn bảy vía, ba hồn bảy vía, y nhìn thấy mình trong mộng bị phân thành hai người.
Một người chỉ có một hồn một phách nhưng đời đời luân hồi, vĩnh viễn phải chịu địa ngục chi khổ. Một người có hai hồn sáu phách, nhưng quên hết tất cả.
Mỗi ngày ở địa ngục làm một quỷ sai, kéo một hồn một phách kia của mình đi núi đao, ném xuống chảo dầu, bị cưa thành mảnh vụn, bị móc mắt nạo xương.
Nguyên lai, những ngày đó, hồn phách y kéo đi, tất cả đều của một mình y sao?
Nhưng vì sao linh hồn không cảm nhận được đau đớn?
Bạch Phi Phi mở mắt ra.
Hồi lâu, chuyển hướng nhìn tới mép giường, quả nhiên thấy Diêm La Vương đang ngồi ở đầu giường, không nhúc nhích nhìn y.
Y mở miệng hỏi: “Là ai?”.