Diêm La Vương đem y đỡ dậy tựa lên đầu giường, cầm hai tay y, ngồi lên sàng tháp(1), nhìn y hồi lâu, mở miệng gọi: “Đại ca, đại ca…”
(1) Sàng tháp: dạng giường của vua chúa ngày xưa (kiểu giường hay có trong mấy phim cổ trang á)Thanh âm khàn khàn trầm thấp, âm thanh tình ý không còn che dấu. Cùng tiếng kêu trong mộng giống nhau như đúc.
Nhìn Diêm La Vương khôi phục biểu tình, Bạch Phi Phi rầm rì nói: “Nguyên lai ta chính là Tần Quảng Vương đã lâu không thấy kia.”
Bình ổn lại, y liền nhìn Diêm La Vương nói: “Đệ đã làm cái gì?”
Diêm La Vương sửng sốt một lúc, thấy không gạt được y, chỉ đành thành thật khai báo:
“Ngày đó Phật Tổ ra mặt, chấm dứt chuyện này. Thiên Đế đáp ứng để cho huynh trọng nhập luân hồi, chịu đủ Thập Điện địa ngục chi khổ là có thể quy vị, chuyện cũ xóa bỏ.”
“Ta hình như có chút ấn tượng, ngày đó Đấu Chiến Thắng Phật đại náo địa phủ, ngươi đang ở đâu?”
“Đây cũng là chuyện khiến đệ tự trách nhất. Ngày ấy bị Long Tam công chúa cuốn lấy không rời, ở Long Cung trì hoãn mấy canh giờ, ai ngờ khi trở về đã long trời lở đất, huynh đã bị thiên binh thiên tướng mang đi. Đại ca, là đệ đối với huynh không đúng.”
Tần Quảng Vương rút tay ra, sờ sờ mặt hắn, mỉm cười nói: “Đại ca không trách đệ.”
Diêm La Vương cầm tay hắn, đặt ở trên mặt không chịu buông: “Đại ca, đệ rất nhớ huynh.”
“Lớn như vậy còn làm nũng? Như thế nào cùng trước kia giống nhau như đúc? Cái vị Diêm Vương gia lãnh tâm lãnh tình kia ở đâu rồi?”
“Đệ không đành lòng nhìn huynh chịu khổ, trộm đi hai hồn sáu phách của huynh đặt ở bên người, sau đó đem hai hồn sáu phách của chính mình bỏ vào bên trong một hồn một phách của huynh. Cùng huynh nhập luân hồi, đồng cam cộng khổ, tất nhiên không có hỉ nộ ai nhạc”.
“Đứa nhỏ ngốc này” Tần Quảng Vương hốc mắt ươn ướt, trong trí nhớ của y vẫn còn bóng dáng Bạch Phi Phi, tự nhiên nhớ rõ Diêm La Vương mấy năm nay ra sao.
Khó trách không cảm giác được linh hồn chịu thống khổ, không phải đều đã chuyển tới trên thân người này rồi sao?
Biện Thành Vương cùng Chuyển Luân vương nghĩ đủ biện pháp dụ dỗ mình đi nhân gian, cũng là muốn chính mình sớm ngày tìm được hai hồn sáu phách của người này, bớt chút khổ sở đi?
Diêm La Vương nhìn Tần Quảng Vương đối với chính mình áy náy đau lòng, đột nhiên cười, trong phút chốc nhật nguyệt vô quang, gương mặt hắn thời điểm vô biểu tình đã là tuyệt sắc trong thiên địa, lúc này cười đến tràn ngập thâm tình càng khiến làm nhịp tim của Tần Quảng Vương càng rộn lên, mặt đỏ tai hồng.
Cứ như vậy bị Diêm La Vương ôm vào trong ngực, Tần Quảng Vương thở dài nói: “Những năm này khổ cho đệ rồi, Ngũ đệ.”
Diêm La Vương lắc đầu một cái: “Chỉ cần huynh trở lại, làm gì đệ cũng nguyện ý.”
“Đứa nhỏ ngốc, Long Tam công chúa kia còn ở bên trong Hóa Long Trì vì đệ chịu khổ, đệ không thể phụ lòng người ta.”
Diêm La Vương chỉ ôm chặt lấy y, coi như đáp lại.
Hắn là do thiên địa chi gian dựng dục trong thần trì, từ khi có ký ức, đã có người này bồi ở bên người, ngàn năm vạn năm, đối với mình che chở trăm bề, hết lòng chiếu cố, chuyện kia vốn nên do chính mình là địa phủ chi chủ toàn quyền phụ trách, người này lại không chút do dự một mình gánh chịu, đối với hắn bênh vực đến cùng.
Phần ân tình này, hắn không biết định nghĩa như thế nào. Chỉ muốn mỗi ngày cùng đại ca nương tựa bầu bạn, vĩnh viễn không xa không rời.
Ai nói thần tiên vô tình? Chỉ là chưa gặp được người tình si thôi.
Tần Quảng Vương quy vị, địa phủ trên dưới một mảnh mừng rỡ.
Đệ Nhất Điện chuyên quản nhân gian yêu thọ sinh tử, quản lý u minh cát hung, người lương thiện thọ chung, tiếp dẫn siêu thoát. Người công tội như nhau, đưa cho Đệ Thập Điện xử lý, vẫn đầu nhập thế gian, nam chuyển nữ, nữ chuyển nam. Người ác nhiều thiện ít, áp đến đài cao, tên gọi Nghiệt Kính Đài, tới chiếu xuống, nhìn thấy trên đời lòng người tốt xấu, ngay sau đó giải đến Đệ Nhị Điện, phát ngục chịu khổ.
Thập điện rốt cuộc ai về chỗ người nấy, công đức viên mãn.
Tần Quảng Vương ngồi trong bụi bỉ ngạn hoa, nhìn nước sông Vong Xuyên sâu thẳm, như suy tư điều gì.
Hương hoa từng trận, xa xa nghe thấy tiếng la kích động của Chuyển Luân Vương truyền đến: “Đại ca, đại ca…”
Người chạy đến, một phen nhào vào trong lòng Tần Quảng Vương, khanh khách cười không ngừng.
Phán quan mặt lạnh nhắm mắt theo đuôi, không yên lòng.
“Đại ca, đệ biết huynh lại ở chỗ này mà, trước kia huynh cũng thích nhất là ở trong bụi hoa này giải sầu.”
Chuyển Luân vương ngửa đầu, vẻ mặt đắc ý.
“Phải phải, ngươi thông minh nhất, chỉ chớp mắt liền lớn như vậy…”
Tần Quảng Vương ôm hắn, phán quan mặt lạnh đứng ở phía sau, thi lễ nói: “Tưởng Vương gia ( Tần Quảng Vương tên thật Tưởng Tử Văn), đã lâu không gặp.”
Tần Quảng Vương mỉm cười nói: “Vất vả cho ngươi chăm sóc Tiểu Thập.”
“Là bổn phận của hạ thần, không cần khách khí.”
Chuyển Luân vương bất mãn nói: “Đại ca, huynh cùng hắn khách khí làm gì? Thời điểm huynh không ở đây, hắn quản đệ không ít đâu?”
Tần Quảng Vương ha ha cười, nhéo nhéo mặt hắn, nói: “Nên tìm người như vậy quản ngươi.”
“Đại ca huynh bất công, huynh trở về liền không thương tiểu thập đệ nữa. Ngũ ca đâu? Ngũ ca đi đâu rồi, huynh ấy không phải cả ngày đi theo huynh sao?”
“Hắn đi Thiên Trì.”
“Nga ~~” Luân Chuyển Vương tròng mắt vừa chuyển: “Nguyên lai Ngũ ca đi xem Long nữ kia a? Khi nào cưới người ta vào cửa đây?”
Tần Quảng Vương trừng hắn một cái nói: “Nhân tiểu quỷ đại, không cho phép nói bậy!”
Chuyển Luân Vương mếu máo, lén làm cái mặt quỷ. Thầm nghĩ, đại ca chính là mạnh miệng, ghen liền nói là ghen. Thật vất vả mới trở lại, hai người này như thế nào còn lằng nhằng như vậy.
“Đại ca, dù sao ngũ ca cũng không ở đây, chúng ta đi xem lục ca đi? Được không?”
“Được, đi thôi, nó cả ngày trông một cái gương, hẳn cũng muốn nhiều người tới đi.”