Quỷ Sai Bút Ký

Chương 7

Bởi vì sự tình của hồ ly, chức vị Tống Đế Vương tạm thời do phán quan của hắn thay thế, Bạch Phi Phi liền bị Diêm La Vương phái đến đến Tam Điện Dư Thành làm phán quan.

Ngày hôm đó, trong điện lại tới một hồn phách, vẻ ngoài là một nữ tử, loáng thoáng có thể thấy được hoa dung nguyệt mạo (1) khi còn tại thế.

(1) Hoa dung nguyệt mạo: dung nhan như hoa, tướng mạo như nguyệt; chỉ người con gái xinh đẹp thướt tha.

Quỷ sai không chút thương hương tiếc ngọc đem hồn phách vứt xuống đất, nói: “Hồn phạm này ngỗ nghịch bề trên, phạm tội xúi giục làm loạn.”

Nguyên phán quan của Tam Điện phán: “Đẩy kẻ này vào ngục, treo ngược, móc mắt, nạo xương, lập tức hành hình.”

Bạch Phi Phi đứng ở một bên, ghi lại vào sách.

Chỉ thấy hai quỷ sai mang lên một cái giá sắt, phía trên vết máu loang lổ, đem hồn này treo ngược lên.

Sau đó hai quỷ sai này mỗi người một bên, ở bên cạnh cái giá mài cương đao. Một quỷ sai đem mắt của hồn này móc ra, ném xuống đất. Đồng thời, một quỷ sai khác cắt bỏ da hồn phách này, dùng lưỡi dao trên dưới róc qua xương cột sống, phát ra tiếng nạo xương tạch tạch.

Tuy sau khi chết hồn phách vô tri vô giác, nhưng bản năng vẫn giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng kêu chói tai, tựa hồ đau đớn đã khắc sâu vào linh hồn.

Một màn này tàn nhẫn dị thường, Bạch Phi Phi một ngày gặp phải đến ba mươi bốn mươi lần, thấy nhiều cũng không còn lạ.

Trước kia hắn còn phải tự mình động thủ, hôm nay chỉ cần động bút ghi chép, đã tốt hơn nhiều lắm.

Chờ sau khi hồn phách này bất động, nhóm quỷ sai mới dừng tay, đem nàng thả xuống, kéo đi Tiết Thành luân hồi.

Trên mặt đất lưu lại vết máu thật dài. Bạch Phi Phi tỏ thái độ, trong điện lập tức có quỷ sai tiến lên quét sạch sẽ.

Nhân lúc rảnh rỗi, phán quan kia nói: “Bạch tiên sinh có thấy vất vả?”

Bạch Phi Phi lắc đầu một cái, cười nói: “So với khi làm quỷ sai, tốt hơn nhiều lắm.”

Phán quan lại nói: “Vậy, Bạch tiên sinh có nguyện ý ở lại Dư Thành?”

Bạch Phi Phi cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu, hỏi: “Nguyện ý hay không, có gì khác biệt?”

Phán quan ha ha cười to, “Bạch tiên sinh thật là người minh bạch.”

Bạch phi phi đoan chính thân mình, mắt nhìn về phía trước.

Thập phương địa ngục này, Bạch Phi Phi có tư cách gì để tự do đi lại. Hết thảy chẳng qua là nghe theo người đứng đầu địa phủ này —— Diêm La Vương an bài mà thôi.

Đêm khuya về nhà, y trông thấy Ngưu Đầu cùng Mã Diện đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, ở cửa nhà đợi y.

Hai vị này cách nhà y không xa, bình thường lui tới rất nhiều, đoán chừng là đã nhận được tin tức, đặc biệt tới chúc mừng đi.

Quả nhiên, Ngưu Đầu vừa thấy hắn đi vào, liền cười nói: “Bạch huynh làm cho huynh đệ chúng ta đợi thật lâu, hôm nay thăng chức, dẫu sao cũng phải tới đây uống hai ly đúng không?”

Ngưu Đầu nghe nói là thân thích của một vị đại vương yêu giới Ngưu Ma Vương, cùng Mã Diện quanh năm ở Phong Đô thành trấn giữ cổng thành, công việc ngược lại coi như là an toàn.

Mã Diện phụ họa nói: ” Đúng vậy, đúng vậy.”

Hai người bọn họ làm cộng sự cùng nhau, thiên trường địa cửu, không biết đã bao nhiêu ngày đêm, tất nhiên tình nghĩa thâm hậu, ăn ý vô cùng.

Bạch Phi Phi mở cửa dẫn người vào: “Bạch mỗ sao có thể để nhị vị làm chủ? Ngưu Đầu, Mã Diện huynh thịnh tình như thế làm Bạch mỗ ít nhiều có điểm hổ thẹn.”

Ngưu Đầu tùy tùy tiện tiện ngồi xuống một cái ghế: “Bỏ hết những thứ văn trứu trứu đích(2) đó đi. Tới tới tới, lão Ngưu ta đã sớm đói bụng, các ngươi mau ngồi xuống uống rượu dùng bữa!”

  (2) Văn trứu trứu đích: chỉ những lời nói văn vẻ,nho nhã ; trong truyện mang ý nghĩa khách sáo.

Bạch Phi Phi liếc nhìn Mã Diện, hai người cùng ngồi xuống. Ba người ăn ăn uống uống, chuyện phiếm tán gẫu, cũng là một loại lạc thú.

“Hai vị lấy xuống mặt nạ quỷ sai, đi dọc con đường này, chỉ sợ là sẽ mê chết không ít quỷ hồn.”

Rượu quá nửa tuần, Bạch Phi Phi cười nói.

Cái mặt già của Ngưu Đầu đỏ lên: “Đó cũng không phải là lỗi của lão Ngưu ta. Ngươi xem gia hỏa Mã Diện này cả người đều là bộ dáng tiểu bạch kiểm. Hừ.”

Mã Diện cùng Bạch Phi Phi một hơi cạn một ly, nói: “Bạch huynh chớ có giễu cợt hai người chúng ta, ai mà không biết ở Quỷ giới nếu luận đệ nhất mỹ nam tử, vậy chính là tam giới đều biết, ta cùng lão Ngưu có chỗ nào dám so.”

Bạch Phi Phi ngạc nhiên nói: “Đây chính là lần đầu nghe được Mã huynh khen ngợi người khác đi, thật sự hiếm lạ, không biết là thần thánh phương nào được Mã huynh ưu ái?”

Mã Diện ngượng ngùng mà ho khan một tiếng, nói: “Tất nhiên là chủ tử Ngũ Điện của huynh, Diêm La Vương điện hạ, huynh chẳng lẽ không biết chủ tử chúng ta chính là mỹ nam tử nổi danh tam giới ( Quỷ giới, Tiên giới, Yêu giới)?.”

Bạch Phi Phi nói: “Mã huynh vỗ mông ngựa đến thật là…… Chậc chậc chậc” dứt lời cười ha ha.

Mã Diện tức giận mà hướng Ngưu Đầu nói: “Ngươi nhìn Bạch huynh đệ xem, còn không mau giúp ta nói hai câu?”

Ngưu Đầu buông đũa, nhìn Bạch Phi Phi nghiêm trang nói: “Bạch huynh đệ chớ cười. Thật là như thế. Ngày xưa Thiên Đế Thái Tử điện hạ cùng Long Cung Tam công chúa vì muốn có được hoan tâm của diêm chủ, thường hay tới Phong Đô thành làm ầm ĩ. Trực tiếp khiến cho mọi người đều biết, địa phủ chúng quỷ không khỏi thấy phiền, thẳng đến sau khi sự kiện kia xảy ra…”

“Khụ khụ khụ…… Lão Ngưu dùng bữa, tới tới.”

Mã Diện đột nhiên hướng Ngưu Đầu làm một cái mặt quỷ.

Ngưu Đầu quay đầu không nhịn được nói: “Ngươi làm cái gì a, ta đang cùng Bạch huynh đệ nói chuyện này… “. Lại lập tức nghẹn họng.

“A, Diêm Vương gia, ngài… sao ngài lại tới đây?”

Bạch Phi Phi quay đầu, chỉ thấy phía sau không biết khi nào đứng một người, không biết tới đã bao nhiêu lâu.

Vị đại nhân này cẩm y ngọc đái, một đầu tóc đen mượt dùng bạch ngọc quan búi lên, gương mặt trơn bóng trắng noãn, lộ ra góc cạnh rõ ràng nghiêm nghị, nhãn mâu đen nhánh thâm thúy, hiện lên màu sắc mê người, hàng mi dày, mũi rất cao, đường môi hoàn mỹ, không một chỗ nào không cao quý ưu nhã.
Bình Luận (0)
Comment