Diêm La Vương nhìn Ngưu Đầu Mã Diện nói: “Tìm Bạch phán quan có chút việc.”
Ngưu Đầu Mã Diện huynh đệ hoảng sợ vội vàng đứng dậy, hướng Diêm La Vương khom người chào, quay đầu nói với Bạch Phi Phi: “Bạch huynh đệ từ từ dùng bữa, chúng ta ngày khác gặp lại.”
Bạch Phi Phi đứng dậy tiễn khách.
Lúc quay lại thì thấy Diêm La Vương một mình ngồi trước bàn, lấy một cái ly mới tự rót cho mình một ly rượu, từ từ nhấm nháp.
Thấy y trở lại, liền ngoắc ngoắc tay tỏ ý kêu Bạch Phi Phi ngồi vào đối diện.
“Diêm chủ có phải chưa dùng bữa tối? Không bằng để ty chức vào nhà làm chút gì đi?”
Bạch Phi Phi mặt đầy khó xử nhìn vị đại nhân đối diện này, người ta cho dù không ngại canh thừa cơm cặn, y cũng không dám cho người ta ăn đồ thừa.
“Không cần. Ngươi đến Dư Thành nhậm chức, đã quen chưa?”
Diêm La Vương thản nhiên như thường, như cũ tự rót tự uống.
Bạch Phi Phi đưa tay nhận lấy bầu rượu, bận bịu rót thêm cho hắn, trả lời: “Cũng tốt.”
Buông xuống ly rượu, Diêm La Vương nhìn Bạch Phi Phi, hỏi: “Ba người các ngươi mới vừa rồi là đang nghị luận tới ta?”
Bạch Phi Phi nhất thời khẩn trương, cuống quýt kêu: “Diêm chủ... Diêm chủ…”
Lắp ba lắp bắp làm sao cũng không nói ra lời.
Thấy hắn như vậy, Diêm La Vương cũng không truy cứu nữa, nói sang chuyện khác: “Ngày mai theo ta đi ra ngoài một chuyến.”
Bạch Phi Phi kinh ngạc: “Nhưng là, việc ở Dư Thành bên kia?”
“Tự có những thứ khác như quỷ sai thay ngươi đương chức một ngày.”
Bạch Phi Phi gật đầu, “Ty chức tuân lệnh.”
Diêm La Vương gật đầu, đứng dậy rời đi, bóng người thon dài cao ngất dung nhập vào trong ánh trăng lạnh lẽo.
Ngày thứ hai.
Bạch Phi Phi đến từ sớm chờ trước cửa nhà Diêm Vương gia.
Diêm chủ vừa ra tới cửa đã nhìn thấy y, hơi dừng lại một chút: “Tới cũng rất sớm.”
Bạch Phi Phi nói: “Tự nhiên là phải như vậy.”
Diêm La Vương phất tay đưa tới một đoàn tường vân, hai người đứng trên vân đoàn, đằng vân giá vũ
(1) mà đi.
(1) Đằng vân giá vũ: cưỡi mây đạp gió để di chuyển( chắc giống kiểu cân đẩu vân của Tôn Ngộ Không)Bên ngoài Cửu Trọng Thiên, nghe đồn hải ngoại có ba tòa tiên sơn, nhất ước Bồng Lai, nhị đạo Phương Trượng, tam thị Doanh Châu.
Hai người đi chuyến này mục đích là tới Doanh Châu.
Bạch Phi Phi len lén cúi đầu, nhìn xuống cảnh vật phía dưới lớn nhỏ đều hóa thành từng đốm nhỏ như kiến, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, có chút đứng không vững.
Diêm La Vương liếc y một cái, kịp thời vươn tay ôm lấy eo y, lúc này mới miễn cho Bạch Phi Phi rơi khỏi vân đoàn.
“Đa tạ diêm chủ.”
Bạch Phi Phi ngượng ngùng mà cúi đầu nói lời cảm tạ, đôi mắt nhìn chăm chú vào cánh tay trên eo không thuộc về chính mình kia.
“Mắt nhìn về phía trước, sắp tới nơi rồi, ngươi kiên trì một chút.”
Diêm La Vương dường như không phát hiện có gì không đúng, cứ như vậy ôm y tiếp tục đi.
Bạch Phi Phi cũng không tiện mở miệng nhắc nhở.
Cũng may không mất bao lâu, hai người đã tới phía đông Doanh Châu, từ từ đáp xuống mặt đất.
“Diêm chủ, chúng ta đây là đang đi đâu?”
Doanh châu chính là tam đại tiên sơn danh xứng với thực, dường lớn nhỏ đều có thần tiên động phủ dọc theo núi, rậm rạp chằng chịt. Trên núi đủ loại kỳ hoa dị thảo, chim bay thú chạy, đều có linh tính.
“Theo ta.”
Hai người bước lên bậc thềm, trong bụi cỏ bên đường ngẫu nhiên có tiểu tiên đi qua, tò mò đánh giá hai người. Bạch Phi Phi thấy là một tiểu đồng cưỡi tiểu mã, cảm thấy rất thú vị.
Diêm La Vương quay lại nhìn một chút, liền đưa tay bắt được tiểu đồng tiểu mã nọ, nói với y: “Há miệng!”
Bạch Phi Phi không dám làm trái, liền há miệng ra, nào ngờ Diêm La Vương đem tiểu đồng tiểu mã cùng nhau ném vào trong miệng y.
Còn chưa kịp phun ra, liền nghe ực một tiếng, trượt vào trong bụng.
Bạch Phi Phi kinh sợ khó hiểu, Diêm La Vương tỏ ý bảo y chớ có lên tiếng, liền nghe được một tiếng vang thật lớn, có tiếng người như chuông lớn nói: “Diêm vương gia đường xa tới, tiểu tiên không có từ xa tiếp đón. Không biết phần lễ vật ra mắt này Diêm vương gia có hài lòng?”.