Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 7

H

ôm nay người trực quầy lễ tân là một cậu chàng tên Danny, cậu ta nói với Sở Ương rằng quản lý đã tan tầm từ sớm, mới bảy giờ tối đã về mất rồi. Sở Ương vồ hụt, đành để qua ngày mai sẽ nói với cô chuyện nghỉ việc sau, lúc cậu quay đầu thì thấy Lâm Kỳ đang buồn chán ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, trong lòng chợt dâng lên chút áy náy ngượng ngùng.

Mặc dù cậu không biết vì sao năng lực quan sát đa chiều khó có thể giải thích của mình bỗng nhiên trở nên nhạy cảm như vậy, hơn hết là trong lúc vô tình tên kia đã dùng một loại phương pháp lạ lùng gì đó thức tỉnh nó, nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân mình đã làm phiền người khác quá nhiều. Cậu không quen đón nhận ý tốt của bất cứ ai, vì nếu có người hễ mà đối xử tốt với cậu, là trong lòng cậu luôn hoảng hốt lo lắng. Cậu bước tới, trù trừ nói: “Quản lý của tôi đã về rồi, nên tôi tính ngày mai sẽ nói với cô ấy. Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”

Lâm Kỳ ngẩng mặt cười với cậu: “Ồ, không có gì đâu.”

Sở Ương không biết nói gì tiếp, lúng túng im lặng một hồi rồi lên tiếng, “Anh đã giúp tôi, tôi không biết phải trả ơn anh như thế nào nữa.”

“Trả ơn tôi cũng không đơn giản đâu, thôi thì cậu mời tôi uống rượu đi.” Lâm Kỳ cất điện thoại vào túi, livestream đã kết thúc, hắn thong dong đứng dậy.

Sở Ương ơ một tiếng, nhìn đồng hồ, bây giờ là chín giờ tối, chính là khoảng thời gian sôi nổi trong quán bar, đặc biệt vào cuối tuần còn có thêm ban nhạc. Tuy cậu đã làm việc ở đây gần một năm, nhưng số lần vào đó không nhiều, chủ yếu là vì giá rượu quá mắc, thay vì vô đó uống thì lái xe đến quán rượu trong trấn nhỏ còn hay hơn.

Có điều đây là lời yêu cầu của đối phương, cậu cũng không tiện từ chối.

Ánh đèn mở ảo trong quán bar ở mức vừa phải, một bàn nam nữ ăn mặc chỉnh tề dưới ánh sáng chập chờ đang thì thầm, hoặc lớn tiếng trò chuyện. Mấy cô nàng phục vụ mặc váy bó sát màu đen chen chúc qua lại giữa các dãy bàn với những ly cocktail sặc sỡ sắc màu, và một ban nhạc đang biểu diễn ngay tại nơi tụ nhiều ánh đèn nhất. Nữ ca sĩ khoác trên mình chiếc váy đuôi cá cổ điển màu đỏ sẫm, cất giọng hát ngâm nga khàn khàn mà mê say ưu nhã như con mèo lười biếng. Kèm theo đó là tiếng nhạc đệm của đàn Piano, đàn Cello, và kèn Saxaphone, sự kết hợp kỳ lạ giữa phong cách cổ điển và hiện đại, cỏ vẻ đây là một ban nhạc vui nhộn, không ngờ nghe lại khá hay.

Sở Ương dẫn Lâm Kỳ tới ngồi ở cạnh quầy bar, anh chàng bartender đẹp trai nở nụ cười duyên với họ: “Quý khách muốn dùng gì?”

“Cho tôi một chai Corona.”

“Làm ơn đi, hôm này chúng ta vừa mới thoát chết, vậy mà cậu chỉ gọi bia để uống đấy à?” Lâm Kỳ chào hỏi anh pha chế, rồi mỉm cười nói, “Cho tôi hai ly rượu Vodka nam việt quất. Double Shot nhé.”

“Này anh!” Sở Ương bất mãn, “Ngày mai tôi còn phải đi làm đó nha!”

“Tôi biết nên mới kêu thêm nước nam việt quất cho cậu đấy thây.” Lâm Kỳ lại giở cái bản mặt vô tội đặc trưng của mình ra mà nói chuyện, làm cậu tức chết đi được.

Rượu đã lên, màu sắc đỏ thẫm, dưới ánh đèn khúc xạ mang đượm nét mị hoặc. Tuy vừa rồi Sở Ương còn từ chối, nhưng cậu vẫn rất mạnh dạn uống ừng ực mấy ngụm lớn, xong lập tức cảm giác trong dạ dày chầm chậm bốc lên hơi nóng. Cậu thoải mái than nhẹ, bấy giờ mới thấy cơ thể luôn căng cứng mới thoáng thả lỏng được đôi chút.

Vào những ngày thường vẻ mặt của cậu lúc nào cũng nghiêm nghị, mà giờ đây dưới tác dụng của rượu Vodka, gương mặt của cậu đang dần dần ửng đỏ, sự nhàm chán và nội liễm cũng theo đó hòa tan đi không ít. Một ly uống cạn, hai người tiếp tục gọi riêng cho mình một ly Vodka bỏ đá viên không nước trái cây, sau đó mỗi người lại thêm một ly Martini. Tầm nhìn của Lâm Kỳ mơ màng, làn da vốn trắng noãn hiện tại càng ngày càng đỏ bừng, nếu như bình thường ví hắn như một hoàng tử anh tuấn ưu nhã, thì giờ đây hắn đã biến thành kẻ khiến người ta nhìn rất muốn phạm tội.

Mà Sở Ương cũng trông sáng sủa hẳn lên, gương mặt đỏ chót, ánh mắt linh động, nói nhiều hơn, thậm chí còn chủ động kể chuyện cười. Cả hai tán gẫu với nhau ăn nhịp một cách bất ngờ, ngồi trên quấy bar cưới đùa vô cùng sảng khoái.

Trong lúc đó vài cô nàng quyến rũ cộng thêm hai anh chàng đẹp trai có ý đồ bắt chuyện với Lâm Kỳ, nhưng hắn lại khẽ vươn tay ôm lấy Sở Ương, cười nói: “Thật ngại quá, tôi đi cùng bạn rồi.” Và bản thân Sở Ương cũng không thấy có gì không ổn.

Không biết hàn huyên bao lâu, mà nữ ca sĩ và ban nhạc của cô trên sân khấu hát mấy bài cũng đã xuống nghỉ ngơi. Lâm Kỳ chống tay nghiêng đầu nhìn Sở Ương hỏi, “Lúc nãy cậu nói cậu từng học về máy tính ở UBC đúng không? Vậy lý do gì mà cậu phải chạy tới một nơi xa xôi hẻo lánh như ở đây chỉ để làm nhân viên buồng phòng?”

Sở Ương liếc mắt nhìn hắn, say khướt hỏi ngược lại, “Tôi làm nhân viên buồng phòng thì sao nào? Anh xem thường người như chúng tôi đấy hả?”

“Ý tôi không phải thế, nếu cậu đã tốt nghiệp chuyên ngành máy tính ở trường dánh tiếng như UBC, thì muốn tìm công việc có lương cao rất dễ dàng không phải sao?”

Sở Ương trầm mặc một hồi, rồi ngửa đầu uống cạn rượu còn dư trong ly, động tác đặt ly xuống bàn có chút nặng nề, “Tôi chưa từng tốt nghiệp, học được nửa chừng thì đã nghỉ. Hơn nữa ngành máy tính không phải ngành học tôi thích, chỉ là ông tôi muốn tôi học ngành đó mà thôi.”

“Vậy cậu thích cái gì?”

“Tôi thích….” Sở Ương ngẩng đầu, nhìn những nhạc cụ trên bục. Có lẽ do uống hơi nhiều, cậu loạng choạng đứng dậy, ánh mắt thất thần lung lay bước về phía sân khấu.

Lâm Kỳ cũng đứng dậy, thấy Sở Ương đi lên khán đài trước ánh mắt kinh ngạc của một vài vị khách, cậu duỗi tay cầm lấy đàn Cello được đặt trên giá đỡ. Còn chưa kịp có người đến ngăn cản, thì cậu đã nâng cây đàn tựa nó trong ngực, đầu ngón tay trái để lên dây đàn, tay phải cầm cây kéo đàn, giơ lên không trung với độ cung tuyệt đẹp, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống dây đàn.

Giây tiếp theo, âm điệu đáng kinh ngạc phát ra từ dây đàn, cộng hưởng với âm vang trầm thấp trong hộp đàn, như một mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng lan tỏa khắp quán bar vốn đang ồn ào náo nhiệt. Tiếng đàn Cello nội liễm và trầm thấp đã thể hiện hoàn hảo nỗi cô đơn và buồn bã của bài hát, tựa như chú cá voi lưng gù cô độc mà không ai hiểu được tiếng hát của nó giữa biển trời mênh mông, băn khoăn mờ mịt kêu gọi, nhưng lại không nhận được bất cứ sự hồi báo nào.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ngừng trò chuyện, ánh mắt đều đổ dồn về chàng trai đang lẳng lạng kéo đàn trên sân khấu. Sở Ương bây giờ thật khác biệt, đôi mắt cậu khép hờ, cơ thể chập chùng lắc lư theo nhịp điệu, ánh đèn lu mờ hắt lên một tầng mỏng manh trên gương mặt vốn dĩ hơi cứng nhắc của cậu, cậu như trở thành một phần của khúc nhạc, dù cho xung quanh có xảy ra bất cứ chuyện gì, hay có biết bao ánh nhìn, thì đều không liên quan đến cậu. Đây không phải là khúc nhạc mà Lâm Kỳ từng nghe qua, nhưng kỳ lạ là nó lại có sức hút đến lạ, có điều chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, sự xa xăm trống trải và nỗi cô đơn đã tầng tầng lớp lớp bao phủ lấy những người đang lắng nghe, mọi niềm vui sướng, hạnh phúc, bỗng nhiên trở nên thật nhạt nhòa, thật khó chịu. Sự tuyệt vọng âm thầm này khiến người ta hít thở không thông.

Có mấy cô gái đang khẽ nghẹn ngào, ngay cả những chàng trai cũng yên lặng chảy nước mắt, thậm chí còn có một vài người tình trạng không được ổn lắm, vẻ mặt họ toát ra biểu cảm tuyệt vọng cùng hoang mang.

Lâm Kỳ đã từng nghe nói đến bài hát Black Friday, bởi vì giai điệu quá mức bi thương, mà có không ít người sau khi nghe xong đã tự sát, rồi từ đó đến nay ca khúc đã bị cất giấu ở một nơi bí mật nào đó và không ai còn thấy nó nữa. Nhiều người cho rằng đó chỉ là tin đồn nói quá lên, nhưng hôm nay khi nghe thấy, chẳng lẽ ca khúc Sở Ương đang trình bày chính là nó…..

May là Sở Ương chỉ kéo đàn khoảng hai phút, sau đó chợt đột ngột ngừng lại. Cậu như đột nhiên bừng tỉnh, hoảng hốt đứng thẳng người, lúng túng đặt cây đàn Cello về chỗ cũ. Các thành viên trong ban nhạc dưới sân khấu lắng nghe đến ngây ngẩn, nên không ai có ý trách cậu tự tiện động vào nhạc cụ của họ, nhưng Sở Ương vẫn bối rối nhận lỗi với họ, xong cậu chạy trối chết khỏi sân khấu. Lòng cậu rối bời, tùy tiện để tiền lên quầy bar, không thèm nhìn Lâm Kỳ chỉ bất ổn nói với hắn một câu, “Tôi về trước.” Lâm Kỳ chưa kịp trả lời, thì cậu đã nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Đến khi cậu đi mất hút, nhưng toàn bộ quán bar vẫn lặng ngắt như tờ, nỗi tuyệt vọng sâu thẳm vẫn tràn ngập trong ánh sáng mờ ảo. Lâm Kỳ cảm thấy thứ âm nhạc vừa nãy không tốt chút nào, liền lập tức vội vàng đuổi theo cậu.

Sở Ương thẳng tiến lao ra khỏi quán bar, đến cả áo khoác cũng không mặc cứ thế hòa mình ngoài tuyết lạnh giá rét. Trong vùng núi xa xăm ngoại trừ khách sạn ra thì không có ánh đèn nào khác, dưới màn đêm u tịch, chỉ có vầng trăng trong làn mây mờ ảo tỏa ra ánh sáng xanh thẳm, phản chiếu xuống mặt hồ bị đóng băng trắng xóa. Cơn gió lạnh thấu xương lướt qua đại não đang tê liệt vì chất cồn của cậu như bị sắt thép đâm vào, khiến cậu bỗng tỉnh táo, tự ngược bản thân để mặc gió rét xuyên thấu qua lớp áo len. Cậu giơ hai tay nắm tóc thấp giọng mắng chính mình, “Khốn nạn! Khốn nạn! Ngu xuẩn!” bản thân đã thề sẽ không bao giờ đụng tới đàn Cello nữa, mới chỉ có một năm mà đã không nhịn được rồi sao?!

“Sở Ương!” Lâm Kỳ chạy tới túm lấy cậu, “Cậu muốn chết cóng đấy hả? Mau theo tôi về!”

Bỗng nhiên Sở Ương lại hất tay hắn ra, nhưng chợt hiểu rằng đối phương chỉ là muốn tốt cho mình, chứ không có làm gì cả, vì thế cậu nhẹ giọng đáp lời, “Tôi không sao, anh cứ kệ tôi đi.”

“Cậu sao vậy?” Lâm Kỳ giờ phút này đã không còn vẻ mặt bỡn cợt nữa, giọng điệu khi nói rất cẩn trọng.

“Tôi đã nói không sao rồi mà, chỉ uống nhiều rượu quá nên cần tỉnh táo một chút thôi.”

“Muốn tỉnh táo cũng đâu cần dùng phương thức hại mình như thế chứ?” Bản thân Lâm Kỳ thật sự đang bị lạnh đến đông cứng luôn đây, hắn hà hơi vào lòng bàn tay, “Mau cùng tôi đi về, ở đây là Canada, có thể bị chết cóng thật đấy! Tôi không muốn sáng mai mình biến thành tượng đá đâu!

Thấy cả người Lâm Kỳ run lẩy bẩy, Sở Ương liền mềm lòng. Cậu im lặng gật đầu, dẫn đầu đi về khách sạn. Lâm Kỳ vừa bước vào cửa đã chạy nhanh đến cạnh lò sưởi ở khu nghỉ chân trong đại sảnh, có vẻ như hắn khá sợ lạnh, chỉ sau một lúc mà môi của hắn đã trắng bệt cả lên. Nhưng dù vậy, hắn vẫn cứ đeo găng tay không chịu tháo ra để ủ ấm.

Trong lòng Sở Ương càng thêm áy náy, lặng lẽ đứng sát bên, “Đã không còn sớm, tôi về ký túc xá đây. Anh ngủ ngon.”

“Chờ chút.”

Sở Ương dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Kỳ.

“Bài hát mới nãy cậu kéo tên gì vậy?”

Sở Ương trầm mặc một hồi, “Nó không có tên.”

“Không có tên? Cậu tự sáng tác hả?” Lâm Kỳ nghiêm túc nhìn cậu.

“….Trước kia tôi cũng nghĩ như anh, nhưng sau này mới nhận ra là không phải….Chính nó tìm đến tôi.” Sở Ương lẩm bẩm, “Là lỗi của tôi, tôi không nên đụng vào bất cứ thứ gì liên quan đến âm nhạc.”

Nói xong, không đợi Lâm Kỳ hỏi tiếp, Sở Ương đã lập tức bỏ đi.

Lâm Kỳ trầm ngâm nhìn bóng lưng của cậu.

Một người quan sát cấp ba, mà từ đó tới nay chưa thức tỉnh năng lực lần nào, lại có thể kéo một ca khúc có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến cảm xúc và suy nghĩ của mọi người xung quanh. Hơn nữa khi năng lực vừa thức tỉnh, thì tức khắc đã bị chó săn theo dõi…

Tất cả những điều đó chẳng lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi sao?

Bình Luận (0)
Comment