Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 8

Sở Ương cứ trằn trọc mãi đến hai giờ sáng mới mê man ngủ được, thế mà khoảng ba giờ sáng bỗng nhiên lại phát ra tiếng động lớn ồn ào làm thức giấc. Cậu nặng nề mở mắt, ý thức mơ hồ nghe thấy có người ở trên lầu vừa chạy vừa hét, không những thế còn có tiếng chuyển động của bàn ghế vang vọng.

Là kẻ nào nửa đêm không lo ngủ mà còn ảnh hưởng đến người khác? Có biết như vậy rất bất lịch sự hay không hả?

Cậu chợt giật mình tỉnh táo, tầng một phía Tây là dùng làm ký túc xá cho nhân viên ở, những lầu trên đã bị niêm phong nhiều năm, rất rõ ràng không hề có ai ở cả mà?

Cậu thẳng lưng ngồi dậy, cẩn thận nghe ngóng một lúc. Trên lầu hình như không chỉ có một người, còn loáng thoáng có tiếng ầm ỉ lộn xộn, không rõ là đang chơi đùa hay cấu xé lẫn nhau, sự chấn động trong đêm đen tĩnh mịch thật khiến người ta kinh hãi. Có khi nào là những hành khách trẻ tuổi nửa đêm lén lút lên đấy để mở party hay không?

Hoặc là….lại xảy ra tình trạng như mấy lần trước?

Sở Ương muốn coi như mình không nghe thấy gì hết, nằm xuống chùm chăn kín mít. Nhưng thật sự là quá ồn, nhất là tiếng thét chói tai của cô gái nào đó vô cùng bén nhọn, tưởng chừng như có án mạng xảy ra. Cậu chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài hành lang, có người xì xào bàn tán, “Ai ở trên lầu ầm ĩ nãy giờ vậy chứ?” “Đúng đó, mà trên lầu không phải đã bị niêm phong rồi sao? Thế nào lại có người được?” “Ồn chết mất! Có để cho người ta ngủ không hả!”

Sở Ương nghe bọn họ nói, mới biết rằng cậu không phải người duy nhất nghe thấy, vậy chắc không liên quan đến “ma quỷ” đâu. Cậu vén chăn lên, mặc áo sơ mi quần dài đồng phục đi làm vào, mở cửa ra thăm dò tình hình bên ngoài một lát. Quả nhiên hầu hết nhân viên trong ký túc xá khách sạn đều ra khỏi phòng, hai mặt nhìn nhau lắng nghe tiếng bước chân từ nơi xa xa chạy tới gần một cách cổ quái. Sarah và Owen cũng đi ra, phất tay vẫy gọi cậu.

“Ồn quá, chúng ta có nên kêu bảo vệ tới không?” Sarah đang buồn ngủ, tóc tai rối bù, bộ dạng như thể sẽ nằm vật ra ngủ bất cứ lúc nào.

Owen cầm điện thoại lên và nói: “Tôi gọi rồi, họ nói sẽ đến ngay.”

Một người nhân viên phục vụ bên phòng khác tức giận, “Đồ chó đẻ, ngày mai tôi còn phải đi làm sớm nữa chứ!!! Đừng để tôi phát hiện đó là tên đần thối nào, nếu không sẽ biết tay tôi!”

Một nhân viên dọn dẹp lớn tuổi tên George cũng thắc mắc: “Thang máy trong tòa nhà này đã ngừng hoạt động hơn mười năm rồi, ngay cả thang bộ cũng bị khóa kín, bọn họ làm sao mà lên được chứ?”

Owen cười nói, “Hay là mấy người đó biết chuyện xảy ra trên kia nên mới chạy lên đấy thám hiểm?”

“Đừng có nói nhảm!” George quát mắng, vẻ mặt hơi kiêng dè, đôi mắt tang thương đục ngầu lóe lên tia sợ hãi.

Sở Ương nhẹ giọng hỏi Owen, “Trên lầu từng xảy ra chuyện gì à?”

“Xuỵt. . .việc này quản lý không cho phép tụi tôi nói cho người mới vào.” Owen mỉm cười như tên trộm, “Có điều cậu đã làm việc ở đây một năm rồi, nên cho cậu biết cũng không sao.” Anh ta liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của chú dọn vệ sinh một chút, đè thấp giọng nói thì thầm kể chi tiết cho cậu nghe.

Hóa ra cách đây hai mươi năm đã từng xảy ra vụ gϊếŧ người hàng loạt kinh khủng ở tòa nhà phía Tây, khi ấy hơn chục hành khách mất tích một cách bí ẩn ở trên lầu hai ba bốn và năm, có năm người khách chết thảm trong phòng, đã thế tử trạng còn cực kỳ quỷ dị. Tất cả bọn họ đều chết ngay góc tường, tư thế khác nhau, một người ngồi dựa đầu vào tường, phần bụng bị xé toạt như bị móng vuốt của động vật nào đó rạch ra, nội tạng bên trong bị gặm cắn, sàn nhà tràn trề cả máu lẫn phân. Một cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật, ban đầu cả hai đều mất tích, mà bấy giờ lại phát hiện người chồng đang nằm rạp trên mặt đất, tư thế thể hiện trạng thái muốn trốn thoát từ góc tường, phần cơ thể từ eo trở xuống đã không còn, da thịt bị xe nát bởi răng. Kỳ lạ là phần chân biến mất của anh ta lại không thể tìm thấy. Và một gia đình bốn người, chỉ còn mình đứa trẻ như đang sợ hãi tột độ, co ro trong góc tường nhìn sang một góc khác. Ở ngay góc tường đó có không ít vết máu, qua quá trình khám nghiệm thì chính là máu của ba mẹ và chị của nó, thi thể của ba người họ cũng không tìm ra. Một người khác là nhân viên phục vụ phòng, một người là thành viên trong nhóm sinh viên đại học sắp tốt nghiệp đến đây du lịch, tử trạng của tất cả bọn họ rất thê thảm, vết tích đều do bị thú dữ cắn nuốt.

Thi thể của những người mất tích còn lại vẫn chưa được tìm thấy. Khách sạn phải đóng cửa một thời gian, chính phủ điều động cảnh vệ lên núi tìm kiếm mấy ngày cũng không phát hiện bất kỳ mãnh thú nào có khả năng gây ra thảm trạng khủng khiếp đến vậy, cũng không thấy thi thể của những người mất tích đâu. Hơn nữa chuyện xảy ra trong khi cửa phòng vẫn khóa trái, không hề có dấu hiệu đột nhập, nếu nói là do mãnh thú gây ra thì chí ít cũng phải để lại vài vệt máu trên sàn chứ ? Không có manh mối thì làm sao phá án đây. Lúc bấy giờ vụ việc này đã gây ra chân động ở tiểu bang BC đoạn thời gian dài, có khá nhiều người thân của nạn nhân tụ tập lại kháng nghị yêu cầu phía cảnh sát cho họ lời giải thích rõ ràng, nhưng mãi đến cùng cũng chẳng giải quyết được, và vụ án cứ thế kéo dài đến tận hai mươi năm cũng chưa có lời giải đáp.

Từ đó về sau, việc kinh doanh của khách sạn ngày một ế ẩm, cho dù đã trôi qua mấy năm, thì khách du lịch đến tắm suối nước nòng cũng kiên quyết không chịu ở phòng phía tây. Đến khi không còn cách nào, mới đành niêm phong từ lầu hai trở lên, chỉ chừa lại lầu một là để dành cho nhân viên ở.

Hóa ra tòa nhà bên phía tây không phải vì thiếu tiền tu sửa, mà là vì lý do này….

Nghe Owen hào hứng bừng bừng kể lại đủ thứ tình tiết ly kỳ rùng rợn, làm Sở Ương chợt nhớ tới hai sự việc mà cậu đã trải qua vào hôm qua….Cậu cho rằng bi kịch hơn hai mươi năm trước có thể liên quan đến cái gọi là “Hiện thực khác” kia không chừng?

Lúc này bảo vệ rốt cuộc cũng tới, các nhân viên vội vàng chạy đến gần, mồm năm miệng mười nói trên lầu có người quấy rối làm ồn. Hai người bảo vệ cầm đèn pin đi lên giữa cầu thang, thì thấy cửa vẫn đang khóa chặt, mà trên chốt cửa còn đọng cả mảng bụi dày và mạng nhện, nhìn là biết cái cửa kia đã rất lâu rồi chưa từng mở ra.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, tức khác cảm thấy tiếng ồn ào trên lầu càng thêm quỷ dị.

Hai bảo vệ cũng thấy quái lạ, nhưng rõ ràng âm thanh đó có tồn tại. Họ lấy chìa khóa ra thử mở cửa xem sao. Chắc là do quá lâu không đụng tới nên ổ khóa đã bị gỉ sét, không xoay khóa được. Một anh chàng bảo vệ mày mò cả buổi cũng không ra, điên lên dứt khoát giơ chân đạp vào cửa một phát khiến nó mở toang. Cầu thang bên trong tối như mực, hai người bảo vệ mở đèn pin đi vào, kêu những người khác đứng yên tại chỗ, không được theo sau.

Ngay khi hai người bảo vệ biến mất tại góc cua cầu thang không lâu, thì tiếng ồn ào cùng tiếng bước chân chấn động cả trần nhà cứ như máy ghi âm bị ngắt điện, tự nhiên trở nên im lặng một cách bất ngờ.

Sự im lặng đột ngột khiến mọi người lâm vào khủng hoảng. Đám đông tụ tập ngay lối cầu thang thì thảo tra hỏi, tất cả đều khó hiểu nghị luận tại sao lại đột nhiên không còn tiếng gì nữa. Bọn họ nghe thấy giọng nói của hai bảo vệ ở đằng xa, “Ai đang ở đó?” nhưng không ai trả lời.

Vài giây sau, ngay cả tiếng của bảo vệ cũng chẳng còn nữa.

Mọi người đứng tại chỗ trầm mặc bất an chờ đợi khoảng mười phút, có người không kiềm được tức giận, bước tới gọi to, “John! Anh thấy gì rồi sao?”

Không có ai đáp lời.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nỗi lo lắng đáng sợ không tên lan tỏa từ trong cầu thang u tối. Một nhân viên lễ tân nhỏ giọng nói: “Sao họ đi lâu quá vậy, chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm gì rồi?”

“Đến cả một tiếng động cũng không có nữa?”

“Không thì….ai đó lên xem thử đi?”

Vừa hỏi chính là người đàn ông dọn vệ sinh lớn tuổi kia, nhưng chả ai đáp lại ông ta.

Sở Ương bất an trong lòng, trực giác mách bảo với cậu rằng trên lầu có vấn đề. Tay cậu để trong túi áo sờ soạng điện thoại nửa ngày trời, mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay khiến màn hình di động có chút dinh dính. Cậu đang do dự không biết có nên gửi tin nhắn báo cho Lâm Kỳ biết hay không.

Lần trước hai người uống rượu đã trao đổi số điện thoại với nhau, Lâm Kỳ cười nói với cậu, “Bất cứ lúc nào, chỉ cần cậu gặp phải tình huống kỳ lạ không ổn, thì hãy lập tức gọi cho tôi. Dẫu sao đi nữa tôi đã bảo sẽ chịu trách nhiệm với cậu mà.”

Mặc dù hắn nói là thế, nhưng cậu thấy anh ta chỉ đùa mà thôi. Bây giờ là ba giờ sáng, tình hình hiện tại còn chưa biết ra sao đã vội vàng gọi điện nói cho người chỉ mới quen, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy kì kì. Cho đến khi nghe Owen kể lại chuyện xưa, cùng với những hiện tượng ly kỳ cậu bắt gặp gần đây không phải ngẫu nhiên. Chần chừ một hồi, cậu vẫn quyết định gửi tin qua, tóm tắt nội dung về vấn đề âm thanh quái dị trên lầu, án mạng xảy ra hai mươi trước, và chuyện bảo vệ đi mãi chưa thấy quay lại, cũng thông báo rằng mình tính đi lên xem xét thử. Thật ra cậu không muốn lên đâu, nhưng trong đám người thì chỉ có hai người đàn ông trẻ tuổi là thích hợp, còn lại nếu không phải quá già thì cũng chưa quá mười tám, lỡ như có nguy hiểm gì xảy ra thì khó mà ứng biến.

Gửi xong tin nhắn cậu liền nói với Owen, “Đi thôi, hai chúng ta lên xem thử.”

Vẻ mặt Owen có hơi sốt sắng, “Tại sao chỉ có hai chúng ta vậy?”

“Thế anh định để chú George lên hay gì?”

Sarah cũng nói, “Tôi đi cùng hai anh.”

“Thôi cô đừng đi, nếu gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao.”

“Cậu đừng có xem thường tôi, tôi đã từng học qua vài chiêu phòng thân rồi.”

Thấy có người tự nguyện đi thăm dò tình hình, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm. Ba người tự mở đèn pin điện thoại của mình lên soi sáng, đi vào thang máy bám đầy bụi bặm. Ba người mang dép, chậm rãi bước tới. Sarah đi bên cạnh hào hứng nói, “Hai người đoán xem có khi nào là do oan hồn của những nạn nhân mất tích năm đó gây náo loạn không nhỉ?”

Owen nghe xong thì la to, “Cô đừng có nói lung tung! Tôi biết chắc cô đòi đi theo là để hù dọa tôi!”

Sở Ương không thèm quan tâm hai người đằng sau ồn ào, cẩn thận giơ di động chiếu sáng các ngóc ngách xung quanh.

Đột nhiên tiếng nhạc Rock n’ Roll sôi động phát ra trong hành lang yên tĩnh, dọa ba người bọn họ xuýt nhảy dựng lên. Thì ra là chuông điện thoại của Owen, là nhân viên vệ sinh George ở bên ngoài gọi cho anh ta. George nói sợ bọn họ gặp nguy hiểm, nên tốt nhất là duy trì cuộc nói chuyện. Nếu lỡ có gì xảy ra còn kịp báo nguy.

Sarah nhìn chằm chằm Owen như người ngoài hành tinh, “Tình huống hiện tại thì người ta phải để chế độ rung hoặc im lặng chứ? Ai lại để tiếng nhạc chuông inh ỏi như thế chứ hả?”

Owen giận dỗi, “Tôi không được bật à? Có pháp luật nào quy định không được để tiếng nhạc chuông điện thoại!”

“Hai người đừng có ở đấy ve vãn nữa được không vậy.” Sở Ương vừa hờ hững nói, vừa dừng bước. Họ đã đến phòng cứu hỏa của tầng hai, chốt cửa bị tác động, chắc là hai bảo vệ hồi nãy mở ra. Cậu đẩy cửa ra, tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, đồng thời mùi mục nát do bị bịt kin lâu ngày ập vào mặt, làm cậu hắt hơi thật to.

Ánh đèn ở lầu hai u ám, yên tĩnh, không giống như có người đến đây.

Sở Ương dùng di động chiếu vào vách tường, tìm thấy hộp nguồn điện gần cầu thang, cậu gạt mớ mạng nhện bám trên đó, mở nắp ra, tìm công tắc điều khiển đèn ở hành lang tầng hai rồi đẩy nó lên. Bóng tối bỗng biến mất, tất cả đèn trên trần nhà đều phát sáng. Hành lang trông giống với kiểu ký túc xá của họ, nửa phần tường dưới được dán bằng ván gỗ màu trắng, nửa phần trên thì được trang trí bằng giấy dán tường nền hoa với màu sắc thanh lịch nhã nhặn. Nhưng do trải qua thời gian dài phủ bụi, tấm ván gỗ đã mất đi độ bóng, ố vàng, giấy dán tường cũng đầy chỗ bị bong tróc khắp nơi. Lẫn trong tấm thảm trải sàn không biết đã tích tụ bao nhiêu côn trùng, mỏng dánh xám xịt, mỗi lần dẫm chân sẽ bốc lên một trận bụi mù.

Owen sau lưng cậu thì thầm với cái điện thoại, “Chúng tôi đã lên tới rồi, trước mắt không thấy ai cả.”

Điện thoại của Sở Ương cũng rung lên, cậu mở xem, là tin nhắn Wechat Lâm Kỳ gửi tới.

“Tôi sẽ tới ngay.”

Giờ đã hơn nửa đêm mà hắn vẫn còn thức?

Không hiểu sao lại thấy nhẹ lòng, cậu đi dọc theo hành lang, vừa lớn tiếng gọi, “Có ai ở đó không?”

Không có người trả lời.

“John? David? Hai người đâu rồi?” Owen kêu tên của hai người bảo vệ, cũng không ai đáp lại.

Sarah bước đến một cánh cửa và cầm tay nắm xoay vòng, không ngờ cửa lại mở được, tiếng cửa cọt kẹt kéo dài khiến người ta rùng mình. Mà càng ngoài dự liệu là, căn phòng phía sau cánh cửa đang sáng đèn, hộp quà được đặt ngẫu nhiên trên mặt đất đang mở nắp, ngồi trên giường là một người đàn ông bán khỏa thân vừa xem tạp chí vừa ăn khoai tây chiên, đang trợn mắt hả mồm nhìn cô.

Sarah chớp mắt, “Anh là người hay quỷ?”

Vải mảnh vụn trong miệng người đàn ông rơi ra, anh ta luống cuống tay chân vội vàng túm cái áo sơ mi ca rô mặc vào, đồng thời đem tất cả tạp chí Playboy đầy hình ảnh người đẹp sεメy nhét dưới gối, “Cô là nhân viên phục vụ ở đây? Sao không gõ cửa mà đã vào?! Không đúng tôi nhớ đã khóa cửa rồi mà?!”

Lúc này Sở Ương với Owen cùng chạy tới, nhìn thấy người đàn ông trong phòng, đều kinh ngạc không thôi. Sở Ương nhanh chóng kéo Sarah ra, thận trọng lễ phép hỏi, “Xin lỗi anh, khu nhà này đã ngưng sử dụng từ lâu, cho hỏi có phải anh đã vào nhầm chỗ hay không?”

Người đàn ông mờ mịt đùng dậy, nhìn xung quanh, “Không hề? Không phải mấy người sắp xếp tôi đến ở đây sao?”

Ba người quay mặt nhìn nhau, người đàn ông chạy tới cửa, ngó ra ngoài quan sát, vẻ mặt toát ra sự khó hiểu không thể tin, “WTF? Chuyện gì đây? Hành lang lúc trước không phải như thế này?”

Sở Ương bỗng nhiên hiểu ra, người đàn ông này có lẽ không phải trong hiện thực của bọn họ. Vấn đề ở đây là cậu chưa từng gặp người sống bình thường nào trong tất cả hiện thực song song như cậu thấy trước đó cả, vậy bây giờ cậu có nên đẩy người đàn ông này về và đóng cửa lại không?

Đang do dự có nên hành động hay không, thì đột nhiên ở cuối hành lang có một căn phòng khác chợt mở cửa, một người phụ nữ trong bộ đồ ngủ với mái tóc bù xù, máu me be bét khắp người hét chói tai lao vọt ra. Sarah hoảng sợ lùi lại, đụng vào lồng ngực của Owen, người phụ nữ dính máu khắp người đâm vào lòng Sở Ương, những ngón tay nhỏ gầy với sực lực kinh người bấu chặt lấy cánh tay cậu, lời nói không mạch lạc hô to, “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Sở Ương ngẩng đầu, ngay lập tức phát hiện ngay góc căn phòng của người phụ nữ mới xông ra, tỏa ra một làn khói đen đặc sền sệt. Sau đó, từ trong làn khói, thò ra một vật.

Cậu rất khó để hình dung nó là cái gì, giống như một thứ nhựa đường đen đặt quánh, không ngừng biến đổi hình dạng. Từ trong thứ màu đen đó, những cục thịt đỏ thẩm rơi ra liên tục, phát ra âm thanh lộp bộp dính nhớp kinh khủng.

Mặc dù không biết thứ mình thấy là gì, nhưng trong lòng Sở Ương lại sinh ra sự sợ hãi mãnh liệt mà trước nay chưa từng có. Đây có thể coi là khi con người gặp phải một điều gì đó cực kỳ xấu xa tà ác mà không thể nào hiểu được, bản năng cầu sinh sẽ luôn phản ứng trước lý trí.

Ngay sau đó cậu khàn giọng la to: “Chạy mau!”

Bình Luận (0)
Comment