Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 142

Nhạc Thiên Tuyết là che lại. Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Ngọc Nam Phong. Lại suy nghĩ một chút lời Ngọc Nam Phong nói. Nàng chính là đã rõ ràng.

Nàng từ đầu đến giờ chưa bao giờ cảm thấy Ngọc Nam Phong đáng yêu như thế . Nàng cũng là cười cười. Nói: "Ta không uống cũng không ăn cái gì."

Ngọc Nam Phong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn sợ mình đến chậm. Hiện tại thì tốt rồi. Nhạc Thiên Tuyết không gặp chuyện gì.

NHạc Thiên Tuyết Không có chuyện gì. Ngọc Nam Phong thì lại có chuyện.

Ngọc Nam Phong chợt xông vào đây. Mà nơi đó lại là Phượng Hoàng điện. Như vậy không có cấp bậc lễ nghĩa. Dương hoàng hậu làm sao sẽ không tức giận.

Nàng thoáng cái liền đứng lên; "Tứ Hoàng Tử. Ngươi làm cái gì vậy. ."

Ngọc Nam Phong ngược lại là cười cười. Nói: "Mẫu hậu. Nhi thần không làm cái gì. Chẳng qua là biết rõ Thiên Tuyết ở chỗ này. Liền cố ý đến tìm Thiên Tuyết."

Dương hoàng hậu tự nhiên biết rõ Ngọc Nam Phong khẳng định là đã biết cái gì. Bằng không Ngọc Nam Phong vừa rồi cũng sẽ không nói ra những lời kia.

Nếu như Ngọc Nam Phong hôm nay đã đến đây. Nàng còn đang lo mình đang tức giận không có chỗ phát tiết giờ thì tốt rồi.

"Thật sự là láo xược. Rõ ràng liền xông vào Phượng Hoàng điện." Dương hoàng hậu nói."người đến. Đem Tứ Hoàng Tử áp xuống dưới. Đem việc này báo cho Hoàng Thượng biết."

Ngọc Nam Phong thế nhưng là không sao cả. Lúc trước hắn gặp chuyện do Nhạc Linh Vy gây ra. Đã là khám phá ra rất nhiều thứ. Hiện nay có thể cứu được Nhạc Thiên Tuyết cũng là tốt rồi. Hắn cũng mặc kệ chính mình sẽ phải chịu phạt như thế nào.

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Hoàng hậu nương nương. Không cần như vậy đi. Tứ Hoàng Tử chẳng qua là sốt ruột mà thôi, "

Dương hoàng hậu trong nội tâm mắng,chửi Nhạc Thiên Tuyết. Nha đầu kia biết cái gì. Rõ ràng còn dám xin tha.

Hôm nay cũng là không tính toán không đến Nhạc Thiên Tuyết được rồi. Đã như vậy. Nàng cũng sẽ không cho Nhạc Thiên Tuyết thể diện. Nàng đã nói: "Thiên Tuyết. Bổn cung nói chuyện. Ngươi chen vào làm gì. Tại trước mặt hoàng thượng. Ngươi còn có thể tùy hứng thoáng một chút. Còn trước mặt Bổn cung. Ngươi cũng không thể tùy hứng như vậy."

Trông thấy Nhạc Thiên Tuyết bị mắng. Ngọc Nam Phong cũng là không chịu nổi. Mặc dù là cầu ái (tình cảm) không được. Bất quá Ngọc Nam Phong vẫn là che chở cho Nhạc Thiên Tuyết đấy.

Ai kêu Nhạc Thiên Tuyết lúc trước còn cứu mình. Coi như là hiện tại mất mạng vì Nhạc Thiên Tuyết hắn cũng can tâm tình nguyện.

Hắn đem Nhạc Thiên Tuyết bảo hộ ở phía sau. Đã nói: "Mẫu hậu. Vậy trách phạt nhi thần đi. Nhi thần cũng là cam nguyện bị phạt."

Dương hoàng hậu mặt sắc mặt xanh mét. Ngọc Nam Phong còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao. Luôn vì Nhạc Thiên Tuyết mà xuất đầu (đối đầu với người khác bảo hộ nhạc thiên Tuyết).

Nàng hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay một mình ngươi xông vào điện. Bổn cung liền trừng phạt ngươi. Phạt ngươi bị đánh mười gậy. Ngươi có phục hay không. ."

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Mặc dù là đánh mười gậy. Nhưng mà đánh xuống cũng tróc do tróc thịt. Hơn nữa Ngọc Nam Phong lúc trước còn bị nội thương. Đoán chừng cơ thể vẫn chưa được tốt. Hiện tại còn phải chịu đánh...

Nàng đều muốn nói chuyện. Nhưng mà Ngọc Nam Phong đã là giật nàng một chút. Nhẹ nói: "Không cần nói nữa. Bằng không thì hai người chúng ta cũng khó khăn nguyên vẹn ra khỏi chỗ này."

Nhạc Thiên Tuyết mím môi. Dương hoàng hậu đều muốn đối với nàng bất lợi. Nhưng mà hiện tại Ngọc Nam Phong làm cho không thành. Dương hoàng hậu đương nhiên là muốn trút giận đấy. Nếu là nàng lại cùng Dương hoàng hậu tranh luận. Chuyện này nhất định là huyên náo càng lớn.

Ngọc Nam Phong là muốn dàn xếp ổn thỏa. Tranh thủ thời gian mang theo nàng đi đây.

Nhạc Thiên Tuyết đành phải là nhịn không không nói lời nào...

Ngọc Nam Phong thấy nàng không nói. Lúc này mới quỳ xuống đến."Nhi thần phục. Đánh mười gậy nhi thần xin chịu phạt luôn."

Cuối cùng. Ngọc Nam Phong là người cà nhắc đi ra khỏi Phượng Hoàng điện.

Nhạc Thiên Tuyết cùng thái giám dắt díu lấy hắn. Mặc dù là không có thấy máu. Bất quá mông của Ngọc Nam Phong cũng đau mấy ngày. Liền ghế cũng không thể ngồi. Đây mới là rất đau và buồn bực đây.

Ngọc Nam Phong mỗi một bước đi. Đều là nhe răng trợn mắt đấy.

Thái giám nói ra: "Tứ Hoàng Tử. Lần này cũng là may mắn đấy. Nô tài còn nhớ rõ ngươi trước đó lần thứ nhất bị đánh ba mươi đánh gậy. cái mông kia cũng như thể không muốn nữa rồi. Ngươi nằm lỳ ở trên giường hơn một tháng mới bình thường được."

Ngọc Nam Phong trên mặt không ánh sáng. Quát lớn: "Tại trước mặt Thiên Tuyết nói những thứ này làm gì. Câm miệng."

Thái giám lúc này mới hậm hực ngậm miệng lại. Không dám nói nữa rồi.

Nhạc Thiên Tuyết ngược lại là cười cười. Nói: "Ngươi khi đó vì cái gì bị đánh ba mươi gậy, sao lại nghiêm trọng như vậy."

Ngọc Nam Phong đi từ từ. Nói: "Ăn vụng cây bàn đào của Hoàng tổ mẫu... Đó là đào mừng thọ của Hoàng tổ mẫu. Khi đó Bổn Hoàng tử khi đó mới mười ba tuổi. Phụ hoàng khi đó tức giận đến tái mặt. Còn nói đánh ba mươi gậy không được thiếu một gậy."

"Hình như là có việc này." Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút. Nhớ mang máng.

Bất quá nàng thay thế nguyên chủ sống về sau. Đối với chuyện cũ trước kia nhiều khi đều quên. Đặc biệt là chuyện có quan hệ với Ngọc Nam Phong.

Dù sao khi đó nguyên chủ ưa thích Ngọc Nam Phong. Nhưng lại là nàng thì nàng không thích a. nên nhiều chuyện không có nhớ.

Cho nên nàng chính là quên mất. Cũng không như thế nào nhớ rõ.

Ngọc Nam Phong rủ xuống đôi mắt. Thanh âm cũng là nhẹ nhàng rồi."Khi đó thương thế của ta ngươi thương tâm vô cùng. Cả ngày tiến cung đều đến chiếu cố Bổn Hoàng tử. Nhưng mà Bổn Hoàng tử khi đó phiền chán ngươi. Mỗi ngày đều cho người đem ngươi đuổi đi ra... Hiện tại cũng là khác trức rất nhiều. Khi đó Bổn Hoàng tử đem ngươi đuổi đi. Hiện tại thì lại chỉ muốn ngươi lưu lại. Nhưng ngươi lại không có muốn lưu lại. Cái này cũng khó trách. Ngươi khi đó chỉ sợ là bị tổn thương nhỏ. Nên giờ không thích ta nữa..."

Nhạc Thiên Tuyết thấy hắn thì thào nói qua. Trong lúc nhất thời cũng không giải thích.

Dù sao Nhạc Thiên Tuyết trước kia thích Ngọc nam Phong đã chết rồi. Ngọc Nam Phong hiện tại nói với nàng những thứ này. Cũng là chuyện vô bổ.

Nàng cũng là không đáp lời. Thời điểm kiểu này. Thế nào cũng không thể nói tốt được.

Bọn hắn hướng cung điện của Ngọc Nam Phong đi đến. Họ đi được rất chậm. Dù sao Ngọc Nam Phong mông đau vô cùng.

Nhạc Thiên Tuyết ngược lại là nghĩ tới một chuyện. Hỏi: "Đúng rồi. Ngươi như thế nào bỗng nhiên đi Phượng Hoàng điện."

"Bởi vì Bổn Hoàng tử tối hôm qua thấy nhị ca đi thái y viện xin thuốc. Còn cố ý là để cho người nhìn thấy không cảm nhận được gì vì thuốc đấy vô sắc, vô vị. Bổn Hoàng tử lúc ấy nghĩ không biết ái xui xẻo bị nhị ca coi trọng. Hắn luôn luôn âm hiểm. Vốn ta cũng là chẳng muốn quản đấy. Bởi vì trong nội cung rất nhiều cung nữ bị nhị ca chà đạp. Những mỗi lần đều được mẫu hậu giải quyết. Lúc này mới không có truyền ra bên ngoài." Ngọc Nam Phong không chậm không nhanh nói."Nhưng mà Bổn Hoàng tử vừa mới biết được là ngươi tiến cung. Cuối cùng cũng đoán được. Nhị ca nhất định là muốn ra tay với ngươi. Bổn Hoàng tử liền vội vàng tiến đến."

Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu."Kỳ thật ta cũng biết. Bất quá đang muốn như thế nào thoát thân. Ai biết ngươi liền đến. Ngươi coi như là toi công bận rộn một cuộc. Bất quá cũng là tốt. Ta coi như là thoát thân."

Bằng không nàng cũng không biết muốn như thế nào có thể rời khỏi. không thì Dương hoàng hậu như thế nào lại đơn giản thả nàng đi như vậy.

Ngọc Nam Phong trừng trừng mắt."Ngươi đi theo Nguyên Thần y học tập y thuật không lâu a. Tại sao có thể có loại cảnh giới này (có thể nhìn hay ngửi một cái đã phát hiện). Thuốc kia thế nhưng là vô sắc vô vị đấy. Mà thôi. Đây cũng là chiến Vương gia thần cơ diệu toán như thần."(đoán trước)

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Hỏi: "Làm sao lại nhắc đến chiến Vương gia đi."

"Bổn Hoàng tử cũng không phải là người lỗ mãng. đi trên đường. Lại gặp phải chiến Vương gia. Lúc ấy Bổn Hoàng tử là mời chiến Vương gia cùng đi. Nhưng mà chiến Vương gia đã nói. Ngươi nhất định là bình an vô sự. Sau đó đã đi." Ngọc Nam Phong nói."Giờ thì ta đã hiểu. Mông của bổn Hoàng tử... Hiện tại nhưng là ta lại thấy hối hận."

Nhạc Thiên Tuyết sắc mặt nhàn nhạt. Cũng là thở dài một hơi. Chiến Liên Thành nhất định là biết mình là quỷ y cô nương. Nên mới nói như vậy.

Lúc này và trước kia dù sao cũng không giống nhau. Chiến Liên Thành như thế lại để ý chuyện của nàng. Dùng cá tính của hắn. Còn hận không thể đem nàng giết đi đây. Có khi trong lòng chỉ là hận mà thôi.

Ngọc Nam Phong thấy nàng không nói lời nào. Còn tưởng rằng nàng là tức giận. Liền còn nói: "Ngươi đừng nóng giận. Bổn Hoàng tử không hối hận. Về sau ngươi xảy ra chuyện gì. Bổn Hoàng tử đầu tiên đều sẽ đi cứu ngươi."

Nhạc Thiên Tuyết lấy lại tinh thần. Lúc này mới cười cười: "Vậy cũng không cần rồi. Nếu là thật sự mà xảy ra chuyện. Ta nhưng lại không cần ngươi quản."

Ngọc Nam Phong trong nội tâm không khỏi buồn bực. Như thế nào Nhạc Thiên Tuyết hiện tại hình như là xem thường mình như vậy. Chẳng lẽ là mình quá kém.

Cái này nói đến cũng thế. Khi đó bị Nhạc Linh Vy hãm hại. Hắn cũng là không có biện pháp. Thiếu chút nữa lấy cái chết để chứng minh mình trong sạch.

Cảm giác này cũng là kỳ quái. Hiện tại hình như là Nhạc Thiên Tuyết khắp nơi tựa như là giúp đỡ mình. Trước kia Nhạc Thiên Tuyết đầu còn ngây ngốc đấy. Hiện tại liền trở nên thông minh như vậy. Hắn có điểm không quen.

Ngọc Nam Phong đang muốn nói chuyện. Thoáng nhìn thấy bóng người."Là chiến Vương gia."

Nhạc Thiên Tuyết ngực có chút buồn bực. Cũng là thiếu chút nữa thở không nổi. Nàng không muốn nghiêng đầu đi. Không muốn nhìn thấy người nọ.

Vì cái gì không muốn gặp lại gặp mà gặp lại Là còn sợ hãi như vậy. Chính nàng cũng là nói không rõ ràng rồi.

Nhưng lại lúc này. Nhạc Thiên Tuyết đã là đỡ Ngọc Nam Phong đi đến trước mặt Chiến Liên Thành rồi.

Ngọc Nam Phong những ngày này đều trong cung dưỡng thương. Căn bản cũng không biết rõ Nhạc Thiên Tuyết cùng Chiến Liên Thành gút mắc. Lúc này còn cho là bọn họ hai người vẫn hảo hảo. Cho nên hắn cũng chính là dừng lại.

Hạo Nguyệt vốn là đẩy xe lăn. Lúc này cũng là dừng lại. Nhưng lại nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết. rồi lại nhìn nhìn Chiến Liên Thành. Bờ môi giật giật. Thần sắc lo lắng.

Nhạc Thiên Tuyết lúc trước cùng Chiến Liên Thành rơi vào tình trạng này. Hiện tại làm sao có thể dễ dàng nói chuyện.

Chiến Liên Thành hôm nay ăn mặc một thân quần áo màu đen. Thần sắc ngược lại là lăng liệt (ác liệt). Mặc dù là đệ nhất thiên hạ tuyệt sắc. Bất quá hắn giống như một tòa băng điêu khắc. Làm cho người ta không thể tới gần được.

Ánh mắt của hắn liền nhàn nhạt nhìn lướt qua trên người Nhạc Thiên Tuyết. Sau đó chính là dừng lại ở trên người Ngọc Nam Phong.

"Xem ra Tứ Hoàng Tử đã là cứu được giai nhân rồi." Chiến Liên Thành thanh âm cũng là lạnh lùng.

Ngọc Nam Phong xin lỗi cười cười."Chiến Vương gia chê cười. Chiến Vương gia bây giờ là muốn xuất cung à."

Chiến Liên Thành nói: "Xuất cung không đi con đường này. Bổn vương muốn đi tìm Hoàng Hậu."

Ngọc Nam Phong lập tức đã cảm thấy nghi hoặc. Hỏi: "Vì cái gì vừa rồi chiến Vương gia không đi."

Nếu không hắn đã không bị đánh mười gậy. Thật sự là không rõ Chiến Liên Thành là có tâm tư gì. Phải không muốn giúp hắn. Hay vẫn là không muốn giúp đỡ Nhạc Thiên Tuyết.

Chiến Liên Thành lúc này cũng sẽ không nói gì. Bất quá Hạo Nguyệt đã nói: "Chiến Vương gia là tạm thời có việc mới đi. Tứ Hoàng Tử hay vẫn là trở về tĩnh dưỡng thôi."

Dứt lời. Hạo Nguyệt cứ tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước rồi.

Từ đầu đến cuối cùng. Nhạc Thiên Tuyết đều không cùng Chiến Liên Thành liếc nhau.

Ngọc Nam Phong cũng liền cảm thấy kỳ quái. Nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra. Hôm nay ngươi gặp Chiến vương gia hình như không giốn như luc trước có gì đó không ổn."

Nhạc Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu. Chính là nói ra: "Ngươi nếu là có thể đoán đúng tâm tư chiến Vương gia. Đoán chừng ngươi cũng có thành tựu như chiến vương gia kia. Đi thôi."

Ngọc Nam Phong gật gật đầu. Cái này thật đúng là vậy.

Chiến Liên Thành hồi lâu không đi Phượng Hoàng điện một lần. Lúc này đây đến. Tuy rằng vẻn vẹn là mang theo Hạo Nguyệt. Bất quá cũng là hùng hổ. (trả thù cho Nhạc Thiên Tuyết đấy, ghen mà)
Bình Luận (0)
Comment