Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 143

Trong hậu cung luôn không cho phép thần tử vào. Nhưng mà Chiến Liên Thành luôn luôn là mặc kệ cái quy định này.

Chiến Liên Thành sắc mặt nhàn nhạt đấy. Nhạc Thiên Tuyết mới đi không lâu. Chén nước trà của nàng còn chưa kịp hạ nhiệt.

Hắn liền nhìn thoáng qua. Thuận theo rồi nói ra: "Hoàng Hậu. Ngươi chơi ván này là quá không kín đáo rồi."

Dương hoàng hậu thấy hắn nói thẳng. Khi đến là đã biết. Bất quá nàng cũng là biết rõ Chiến Liên Thành cùng Nhạc Thiên Tuyết cái nhau mà trở mặt rồi. Hiện tại Chiến Liên Thành đến đây là có chuyện gì.

Nàng cũng là giả bộ như không hiểu. Nói: "Chiến Vương gia nói cái gì vậy. Bổn cung như thế nào không hiểu."

Chiến Liên Thành quay đầu. ánh mắt lăng liệt dừng lại tại trên người Hoàng Hậu.

Dương hoàng hậu trong nội tâm cả kinh. Nói thật. Thiên hạ này đoán chừng không mấy người có thể loại ánh mắt sắc bén như Chiến Liên Thành. Quá mức lăng liệt rồi. Ai nhìn thấy ánh mắt này cũng dè chừng và sợ sệt (dịch vậy chứ câu này khó hiểu).

Chiến Liên Thành lúc này cũng là khẽ cười một tiếng. Mang theo một tia mị hoặc chi ý.

Dương hoàng hậu nội tâm đều không có cách nào trấn định. Nàng liền chỉ nghe thấy Chiến Liên Thành nói: "Nhị hoàng tử đâu. Làm sao lại không xuất hiện ra gặp ta. Bổn vương đã chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ."

Dương hoàng hậu nói: "Chiến Vương gia nói cái gì vậy. Hắn như thế nào ở chỗ này đây."

Bất quá lời còn chưa dứt. Hạo Nguyệt liền trực tiếp đánh ra một chưởng. Bình Phong liền mở ra. Ngọc Hàn Phi cũng từ cái chỗ tối kia ngã ra.

Ngọc Hàn Phi cũng chưa bao giờ thử qua chật vật như vậy. Ho khan hai tiếng. Vội vàng nghĩ đến đứng dật.

Nhưng lại chờ hắn đứng nên. Đã có người nắm bắt miệng của hắn. đổ nước trà vào miêng hắn.

"Ngươi làm gì. ." Dương hoàng hậu chấn động."Đến người. Đem Hạo Nguyệt bắt lại."

Vừa rồi Hạo Nguyệt chính là đem chén nước trà kia đổ hết vào miệng Ngọc Hàn Phi. Thêm nữa rất nhanh đã bị nuốt hết vào.

Nước trà kia vốn để cho Nhạc Thiên Tuyết dùng. Hiện tại thì ngược lại, Rõ ràng Ngọc Hàn Phi lại phải uống hết rồi.

Vũ lâm Vệ cũng là thoáng cái xông vào đến mấy người. Đều muốn đem Hạo Nguyệt bắt lại.

Bất quá Hạo Nguyệt thần sắc không có bất kỳ biến hóa. Cũng là không sợ hãi.

Mà Chiến Liên Thành đã sớm là vung tay áo. Nội lực cường đại đều làm cho mấy Vũ lâm vệ bị đánh văng hết ra bên ngoài.

"Trong Phượng Hoàng điện lại có đồ vật dơ bẩn như vậy. Hoàng Hậu cũng không sợ bị người biết rõ sao." Chiến Liên Thành chậm nói."Hay vẫn là. Muốn cho Hoàng Thượng biết rõ."

Dương hoàng hậu thân thể nhịn không được run nên. Việc này nàng giấu giếm vô cùng tốt. Hiện tại Chiến Liên Thành lại đến xem náo nhiệt gì đây.

Chiến Liên Thành cùng nàng rất ít giằng co. Bởi vì đây là khong có lợi gì cho nàng cả. Nhưng lại hôm nay Chiến Liên Thành không biết ăn cái gì mà khó chịu chút giận đây.

Nàng nói: "Chiến Vương gia. Người đến đây phát tiết cái gì. Ngươi đây là vì Nhạc Thiên Tuyết mà trút giận."

Nàng thăm dò mà hỏi.

Chiến Liên Thành thủy chung là bộ dạng đạm bạc. Chỉ nói: "Hoàng Hậu. Ngươi biết rồi. Cần gì phải hỏi."

Dương hoàng hậu cả kinh. Nói: "Trước đó vài ngày. Nhạc Thiên Tuyết từ trong phủ của ngươi đi ra. Nàng và sư phụ của nàng đều bị trọng thương. Hai người các ngươi đã cãi nhau mà trở mặt. Ngươi đây là ý gì. ."

Ngọc Hàn Phi uống xong nước trà. Nhất thời nửa khắc nên dược liệu còn chưa có phát tác. Hắn ho khan vài tiếng. Cũng là căm tức nhìn Chiến Liên Thành.

Nhưng lại nếu là hắn biết rõ Chiến Liên Thành còn như thế bảo vệ Nhạc Thiên Tuyết. Đánh chết hắn cũng sẽ không đối với Nhạc Thiên Tuyết hạ thủ.

Hiện tại. Mình cũng là ăn vào quả đắng rồi.

Chiến Liên Thành nhẹ nhàng tròng mắt. Nói: "Bổn vương mặc dù là cùng nàng cãi nhau mà trở mặt. Nhưng người. Thủy chung vốn là người của bổn vương đấy. Các ngươi muốn chạm. Vậy cũng phải hỏi qua bổn vương mới được."

Dương hoàng hậu một hồi kinh hãi. Lúc này cũng không biết nói cái gì cho phải rồi.

Thù này. Chiến Liên Thành đã là nhớ kỹ. Nàng muốn giải thích thế nào.

Nếu là Chiến Liên Thành về sau nhằm vào bọn họ. Ngày ấy còn khổ nhiều.

Dương hoàng hậu thanh âm cũng có chút run rẩy."Chiến Vương gia. Nhưng bây giờ Nhạc Thiên Tuyết cũng không có..."

"Nàng là không có như thế nào. Bất quá Hoàng Hậu ngươi cũng đã biết. Coi như là đánh chủ ý nên nàng. Đó cũng là không thể đấy. Ngươi cũng đã biết." Chiến Liên Thành nói qua. Hắn đã là nhìn xem Ngọc Hàn Phi. Thấy Ngọc Hàn Phi đôi má đỏ bừng. Xem ra là dược liệu đã nhanh phát tác rồi.

Hắn chính là liếc Hạo Nguyệt một cái. Hạo Nguyệt cũng là biết rõ là phải làm như thế nào. Chính là đi tới bên ngoài cửa gọi Truy Tinh.

Chẳng qua là trong chốc lát. Truy tinh liền đến. Còn phủi tay hành lễ."Thuộc hạ đã sắp xếp xong xuôi."

Chiến Liên Thành ân một tiếng. Chính là chỉ chỉ Ngọc Hàn Phi.

Ngọc Hàn Phi không biết Chiến Liên Thành muốn làm gì. Liền không nhịn được là lui về sau một bước.

Truy tinh ngược lại là không có cho Ngọc Hàn Phi cơ hội chạy trốn. Trực tiếp liền bắt được hắn. Chính là kéo lấy Ngọc Hàn Phi đi ra.

Dương hoàng hậu vội vàng liền đuổi theo đến."Lớn mật. Ngươi muốn mang hoàng nhi của ta đi đâu. . Còn không buông tay. ."

Truy tinh cũng không quản. Kéo lấy Ngọc Hàn Phi rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Dương hoàng hậu cũng bị Hạo Nguyệt ngăn đón. Căn bản là không ra được bên ngoài.

Lúc này. Chiến Liên Thành cũng liền nói: "Bổn vương nói chuẩn bị một phần đại lễ cho Nhị hoàng tử. Hoàng Hậu. Buổi tối ngươi mới đi thu thập tàn cuộc đi."

Dương hoàng hậu hai chân mềm nhũn. Suy nghĩ một chút. Sắc mặt càng thêm tái nhợt. Hiện nay Ngọc Hàn Phi dược liệu sắp phát tác. Chẳng lẽ Chiến Liên Thành là phái người cho hắn giải quyết. Điều này sao có thể đây.

Chiến Liên Thành tuyệt không phải là người lương thiện.

Trương ma ma ở bên cạnh đỡ Dương hoàng hậu. Không ngớt lời an ủi. Bất quá đây cũng là không dùng được. Hạo Nguyệt cùng Chiến Liên Thành sau khi rời khỏi. Nàng liền đi tìm Ngọc Hàn Phi. Bất quá cửa phòng kia có Truy Tinh canh gác.

Truy tinh dơ tay ngăn trở. Nói: "Hoàng hậu nương nương. Thuộc hạ khuyên ngươi vẫn là không nên vào thì tốt hơn. Nhị hoàng tử uống thuốc. Vậy nhất định phải có người mới cởi bỏ được."(mới hết tác dụng được)

Dương hoàng hậu biết rõ Ngọc Hàn Phi có chút ong bướm (hoa tâm quan hệ lăng nhăng). Trong nội cung nếu là có cung nữ tốt(xinh đẹp). Ngọc Hàn Phi đều mơ tưởng nhiễm một phen( Cưỡng ép người ta). Mỗi một lần đều là Dương hoàng hậu giải quyết tốt hậu quả đấy.

Cho nên Ngọc Hàn Phi đối với nữ nhân yêu cầu cũng là rất cao. Con gái phải thanh tú nhẹ nhàng dáng người xinh đẹp(người đẹp và thân hình cũng phải đẹp). Hình dạng không tốt không động. Dáng người không tốt cũng không động.

"Người chuẩn bị cho hắn nữ nhân như thế nào." Dương hoàng hậu đã là nổi giận đùng đùng nên rồi.

Bên trong không ngừng có tiếng thở gấp truyền đến. Dương hoàng hậu lại thế nào không biết xấu hổ đi vào nhìn đây.

Truy tinh liền cũng là nói ra: "nữ tử trong sạch. Hoàng hậu nương nương có thể yên tâm."( nhưng xấu như ma chê, quỷ hờn)

Dương hoàng hậu nghe thấy hắn nói như vậy. lúc này mới yên lòng.

Nhưng mà trong phòng. Ngọc Hàn Phi đều nhanh muốn khóc ra.

Trong đó tổng cộng có bốn nữ tử. Chỉ có điều từng người nào cũng tướng mạo vô cùng xấu xí. Hơn nữa dáng người cũng là kém đến cơ trí (phì lù, béo ú). Còn có một bà mập lớn. Vẫn quấn quít lấy hắn.

Ngọc Hàn Phi quả thực là không muốn ở lại chỗ này rồi. Trời ạ. Hắn lại cùng nữ nhân xấu xí như vậy... Hắn đều muốn nhổ ra.

Bất quá Ngọc Hàn Phi trên người dược hiệu phát tác. Thuốc này căn bản chính là không có thuốc nào chữa được.

Hiện nay hắn cũng là không có biện pháp. Chỉ có thể là kiên trì cố chịu mà dùng.

Hắn trong lòng cũng là cực hận Chiến Liên Thành. Nhưng cũng là thề hắn cả đời này đều không muốn gặp lại nữ nhân xấu xí như vậy nữa.

Nhạc Thiên Tuyết còn không biết hết thẩy chuyện đã phát sinh . Nàng cho Ngọc Nam Phong uống thuốc. Chính là xuất cung rồi.

Thấy ngày đại điển chọn phi đã chuẩn bị đến gần. Nàng tâm tình cũng là phiền muộn.

Còn Ngọc Nam Phong thì bên cạnh lải nhải nói: "Đáng tiếc Bổn Hoàng tử xếp hạng thứ tư. Là người cuối cùng được chọn. Bằng không khẳng định là thứ nhất thì sẽ chọn ngươi rồi. Thiên Tuyết. Ngươi có muốn cùng đi nói với phụ hoàng. Chúng ta đây còn có thể cùng một chỗ."

Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp không quản hắn.

Chẳng qua là nàng đi ra cửa cung. Trước tiên vẫn cảm thấy có chút áp lực. Đang nghĩ ngợi là chuyện gì xảy ra. Đã thấy chiến Liên Thành ở đằng trước không xa.

Hạo Nguyệt không có ở đây. Chiến Liên Thành tựa hồ là đang đợi xe ngựa đến đón hắn.

Nàng cũng là giả như không nhìn thấy hắn. Bất quá lại trông thấy hắn có một cái túi thơm bị rơi xuống. Bất quá hắn cũng là bất tiện nhặt lên. Cho nên mặc cho túi thơm bị rơi trên mặt đất.

Nàng đi vòng qua. Miễn cho cùng hắn gặp nhau.

Bất quá nàng rời đi không được vài bước. Chỉ nghe thấy thanh âm của Chiến Liên Thành: "Nhặt lên cho ta."

Nàng nhìn chung quanh. Ở đây ngoại trừ xe ngựa của nàng. Chỉ còn lại nàng cùng phu xe thôi.

Chiến Liên Thành đây là đối với mọi người nói chuyện.

Bất quá Nhạc Thiên Tuyết cũng là không quản. Chiến Liên Thành thấy nàng không muốn để ý tời. Dù sao Nguyên Thiên Tứ bị thương thế nghiêm trọng như vậy nàng vẫn còn nhớ rõ.

Hơn nữa miêng vết thương ở cổ tay vẫn còn. Nàng làm sao sẽ không nhớ rõ chính mình ngày đó nói.

Hai người tình nghĩa. Đã sớm đoạn tuyệt.

Nàng mặc kệ Chiến Liên Thành. Tiếp tục chính mình đi.

Bất quá Chiến Liên Thành lúc này liền bắn ra một quả ám khí. Đem con đường của nàng ngăn lại."Bổn vương bảo ngươi nhặt nên."

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ."Làm gì đó. Ta không nhặt."

Làm người cũng phải có cốt khí. Nhạc Thiên Tuyết đã từng nói qua sẽ không quên.

Cũng không biết Chiến Liên Thành uống nhầm cái thuốc gì rồi. Rõ ràng là đến làm nàng khó xử.

Chiến Liên Thành liền quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt kia đều là lạnh lùng."Bổn vương hành động bất tiện. Ngươi như vậy còn không chịu giúp."

"Vậy thì chờ Hạo Nguyệt hoặc là truy tinh đến giúp ngươi nhặt đi." Nhạc Thiên Tuyết nói."ta nên đi trước rồi."

Huống chi hiện tại cũng không phải là tháng âm nguyệt. Chiến Liên Thành đôi chân vẫn có thể hảo hảo đi được. Còn hành động bất tiện gì đây. Lời bịa đặt trắng trợn như vậy cũng nói được.

Chiến Liên Thành nói: "Bọn hắn không có ở đây. Cái túi thơm này là Vân ca làm cho bổn vương. Rất quan trọng đấy. Nhạc Thiên Tuyết. Mặc dù tình nghĩa đoạn tuyệt. Ngươi cũng không cần tuyệt tình như vậy chứ."

Nhạc Thiên Tuyết trong ngực khó chịu. Nhịn không được châm chọc nói: "Luận tuyệt tình. Ai có thể bì kịp được chiến Vương gia. Đại phu chữa bệnh tốt cho muội muội còn có thể hạ sát thủ."(giết người)

Mặc dù là nói như vậy. Nhưng mà Nhạc Thiên Tuyết vẫn đến nhặt cái túi thơm kia.

Nàng không nói hai lời chính là ném cho Chiến Liên Thành. Thần sắc không có một chút biến hóa. Bất quá nội tâm đã là nổi lên vô số rung động.

Hiện tại Chiến Liên Thành lại tính toán gì đây. Vậy đơn giản là quá ghê tởm rồi.

Bất quá nàng thấy Chiến Liên Thành không có nói cái khác. Nàng cũng chính là không hề dừng lại. Chính là lên xe ngựa. Lại để cho phu xe chạy xe nhanh về phủ.

trước cửa cung cũng chỉ còn lại có Chiến Liên Thành. Hắn ở trong ánh nắng chiều. sắc mặt đều là lạnh lùng.

Bất quá Nhạc Thiên Tuyết là cảm giác có điểm gì là lạ. Vì cái gì Chiến Liên Thành bỗng nhiên liền nói chuyện với mình.

Đây không phải là tính tình của Chiến Liên Thành.

Bất quá đây chỉ là nhặt một cái túi thơm mà thôi. Nàng cần gì phải tự mình đa tình...

Nàng ổn định tâm tình. Làm cho mình đừng có lại suy nghĩ nhiều.

Chẳng qua là đợi Nhạc Thiên Tuyết đi rồi. Chiến Liên Thành chính là dùng chưởng vứt cái túi thơm kia. Cái túi thơm lại là rơi trên mặt đất.

Lúc này. Hạo Nguyệt mới đi tới. Nhìn cái túi thơm kia."Vương gia. Cái này có tác dụng gì."

"Có tác dụng. Coi như là nàng. Khẳng định cũng là mất một thời gian mới khỏi hẳn." Chiến Liên Thành nói."Đi thôi."

Hạo Nguyệt hít một tiếng.

Chiến Liên Thành mặc dù là không nói. Nhưng mà nàng làm sao sẽ không rõ. Chiến Liên Thành là trong nội tâm vẫn luôn lo lắng cho Nhạc Thiên Tuyết không muốn Nhạc Thiên Tuyết tham gia đại diển chọn phi.

Ngày đó Nhạc Thiên Tuyết rời đi. Chiến Liên Thành cơ hồ là tan vỡ mất(tâm hồn tan vỡ). Hắn còn một mực nhiều lần hỏi mình. Vì cái gì lại đối với Nhạc Thiên Tuyết như vậy.

Yêu một người là mà ngăn cách. Ai có thể chịu nổi đây.

Chiến Liên Thành tuy là hận Nhạc Thiên Tuyết không nói ra chân tướng. Bất quá trong nội tâm sớm đã là tha thứ cho Nhạc Thiên Tuyết.
Bình Luận (0)
Comment